21 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm ấy cậu cầm tay tôi đi qua đám đông vô số người, trời giá rét, nhưng lòng bàn tay cậu lại ấm áp.
22
Hắn vô cùng nghiêm túc nói với tôi rằng hắn yêu tôi, giống như một đứa trẻ đang hứa hẹn vậy, muốn tôi an tâm, thái độ cố chấp mà quật cường.
—— "Ngủ ngon, Paris"
Náo nhiệt đều như là của người khác, rất không thích sự náo nhiệt ấy, cầu mong chỉ là một phần an bình.
23
Lần đầu tiên tính ái thời tuổi trẻ tôi không cách nào quên. Người kia ngang ngược mà lại dịu dàng, anh tuấn rồi lại trẻ con.
—— "Ngủ ngon, Paris"
Nhìn Thịnh Minh hơi đỏ mặt nằm mềm nhũn ra trên mặt đất, dáng điệu há miệng thở dốc với vẻ mê man trông rất dụ hoặc, trong mắt Châu Tử Bùi nổi lên ái ý và dục vọng nồng đượm.
24 Nhiều năm trước, hắn từng nói: “Trong lòng cậu có điều gì không vui, có ủy khuất, hãy nói hết với mình. Cậu nói ra hết rồi, mình cũng sẽ không quá mức sầu lo nữa, mình chỉ là muốn cùng cậu chia sẻ tất cả.
25
Ý nghĩa của sinh mệnh không hề phức tạp… Không cần chết đi khi 29 tuổi, chúng ta có thể chầm chậm già đi, sống đến bảy tám mươi tuổi là tốt nhất.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Thịnh Minh có tài năng trời sinh với các ngôn ngữ, trong vài ngày cuối cùng cuối học kỳ, miễn cưỡng cúp môn tiếng Đức, bị Châu Tử Bùi lôi ra ngoài xoay vòng.
26 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu nói đến Hải Tử, rất nhiều người có lẽ đều thích bài “Mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở”, quả thực viết rất hay.
27 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi vẫn luôn cảm thấy may mắn, may mắn từng có người rủ tôi xuân khê vớt nòng nọc; từng có người vì tôi ngày hè bắt ve sầu; từng có người cùng tôi đêm thu quạt đom đóm; từng có người mùa đông vì tôi đốt lửa.
28
Tôi hướng về Hạ Môn, không chỉ bởi vì phong cảnh và nhân văn của nơi đó, càng bởi vì đó là một thành phố tràn ngập hồi ức.
—— "Ngủ ngon, Paris"
Họ tìm được Luwak Café ở đảo Cổ Lãng, quán cà phê được đặc biệt dùng nhiều giấy mực để giới thiệu trên tạp chí.
29 Tôi còn cho rằng thế gian chung quy có hoan tình có thể vạn dặm, vô luận sơn trường thủy viễn, có cậu, thì có thiên thanh nhật bạch. Đời này an ổn, năm tháng cũng không dậy sóng lớn.
30
Từng xem qua một câu nói thế này: “Thì ra khi thực sự thâm tình một người rồi, trong lòng chua xót, cái gì cũng nói không nên lời. ”
Ngày đó, tôi đã cảm nhận được ý nghĩa thực sự của những lời này một cách vô cùng chân thật.
31
Nếu có một ngày không thấy được cậu nữa, tôi chúc cậu sớm an, ngọ an, vãn an.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Vài tuần đó, thời gian trôi qua đầy ảm đạm.
32 Ngày ấy hắn bị bệnh. Nằm ở trên giường, nắm tay tôi. Nhìn tôi cả buổi, chỉ thấp giọng gọi tên tôi một tiếng, viền mắt ươn ướt. Tôi cho rằng là vì đau bệnh, nên người mới trở nên yếu đuối.
33
Say qua mới biết rượu nồng, yêu qua mới biết tình nặng.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Lúc cha hạ tối hậu thư cho Châu Tử Bùi trong điện thoại, Thịnh Minh ở ngay bên cạnh hắn.
34 Khi đó, luôn nảy sinh những ý tưởng kỳ quặc, muốn cùng hắn đến vùng núi rừng trải qua những ngày nghèo khó. Nhưng sau đó mới ý thức được, người cũng chính là ràng buộc rất nhiều, cho nên những lúc muốn ra đi mới thoát thân không được.
35
Tôi khi ấy, là toàn tâm toàn ý muốn tiến bộ, muốn trở nên tốt hơn, vì lý tưởng vì tương lai, không chỉ là nói vài lời dễ nghe mà thôi.
Nghĩ rằng, chỉ cần là hữu tâm, nơi đâu cũng có thể gặp nhau.
36 Khi ấy tôi đã hiểu được rằng, sau khi hắn đi rồi, hồi ức chỉ biết trở thành kỷ niệm. Những điều mà hắn gánh vác thay tôi, tôi phải tự mình đảm đương tất cả trở lại.
37 Buổi chiều ngày ấy tiễn hắn đi, tôi vờ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn quay về trường học hai tiết Tình hình chung của Đức. Đến buổi tối tôi nằm vào trong ổ chăn rồi, hắn vẫn đang bay.
38 Khi đó bốn năm học kết thúc, có người nói bốn năm này của tôi như là trôi qua vô ích —— cả người vẫn giống như khi mười chín tuổi, giơ tay nhấc chân, một chút cũng chưa thay đổi.
39 “Rõ ràng đã đem người khóa lại trên đất mộng, kinh thư nhật nguyệt, phấn đại xuân thu. Người nhưng lại bay qua quan lĩnh, đuổi kịp tháng năm chưa muộn, đến trước mặt ta.
40
—— Pourquoi tu me prends par la main? Vì sao bạn muốn nắm tay tôi?
—— Parce qu’avec toi je suis bien. Bởi vì ở bên bạn, tôi cảm thấy rất ấm áp.