1 Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi từ ngoài cửa sổ vào, ta xoay người ngáp một cái thật to, rồi cuộn tròn người lại tiếp tục say ngủ.
Ngủ, là việc mà ta yêu thích nhất.
2 Ta cũng không phải là cẩu do nhà của ngươi nuôi, ngươi nghĩ muốn ăn hiếp một người từ nhỏ đã trở thành cô nhi, một người vĩ đại một thân một mình nuôi nấng đệ đệ ….
3 Chỉ cần đợi thêm ba mươi ngày nữa là ta có thể lấy bằng tốt nghiệp.
Sau đó. . . . . Sau đó. . . . . . Ta sẽ tới một nơi rất xa rất xa để làm việc, rồi tìm bạn gái, không bao giờ bị người khi dễ nữa.
4 « Hôm nay em muốn dùng căn phòng này, anh mau mau đem anh hai đi chỗ khác đi, không cần quấy rầy em. »
« Nga ? Tính toán ra tay làm thịt tiểu bảo bối của em hả ? »
Đoạn Thiên cự nhiên nhìn chằm chằm ta không thèm tiết chế, rồi châm biếm Khổng Văn : « Anh nghĩ rằng hiệu suất làm việc của em và anh giống nhau sao ? Đối với loại mang tế bào động vật này, em chỉ cần một ngày xong … »
Trời ạ ! Nó cự nhiên làm một cái thủ thế thật đáng sợ, làm cho ta thiếu chút nữa té xỉu.
5 Làm ơn đi, ngươi có biết nơi đó là khu vực mẫn cảm của con người hay không a? Tuy rằng ta là con trai, bất quá ….
« A a a!. . . . . . »
Không cần cắn như vậy! Ngươi hôm nay điên rồi sao?
Ta bắt đầu lấy tay đẩy đầu của hắn ra.
6 Phẫn hận dùng đầu đập đập xuống gối đầu, ta đầy mình tức giận.
Ta đâm ta đâm ta đâm chết ngươi đồ củ cải xấu xa!
« Em đang làm gì đó? »
Ta kinh ngạc, ngẩng đầu.
7 « Trợ lý Đoạn, nếu em có gì sai sót xin anh nói cho em biết. » Biểu tình vô tội của cô ta làm cho ta trở thành đại hôi lang chuyên làm chuyện xấu a.
Ta biết cô là sợ đánh mất công việc tốt vất vả mới tìm được này, không phải sợ, ta đây thoạt nhìn là một trợ lý quyền cao chức trọng nhưng thực chất một chút công năng đều không có a, không cần vì thái độ của ta có chút không thích hợp liền bị doạ sợ thành như vậy.
8 Ta ngẩng đầu lên, cắn môi căm tức nhìn Khổng Văn còn đang làm bộ tập trung tinh thần nghe báo cáo.
Hắn cười tà dùng khoé mắt liếc nhìn ta một cái, cầm điền khiển từ xa trong tay giơ lên như ẩn như hiện, tựa hồ muốn nói ‘em sẽ mãi mãi đấu không lại anh’.
9 Oa oa oa ! ta diễn cảnh xuân – lại diễn trúng cho một ông bác già xem, nếu ông ấy xem nó rồi phát tát bệnh tim mà chết ta sẽ trở thành phạm nhân trọng tội a.
10 « Thức dậy đi …. » Phi thường phi thường khó hiểu, bình thường toàn là Khổng Văn gọi ta thức dậy, hôm nay xui xẻo thế nào lại biến thành ta phải gọi người khác dậy chứ.
11 Vĩnh viễn không thể tin tưởng một con sắc lang, đây là lần thứ mười vạn tám nghìn ta nghiến răng nghiến lợi tự cảnh cáo chính mình.
Đáng tiếc, hiệu quả cùng với lần thứ mười vạn bảy nghìn chín trăm chín mươi chín cũng y chang nhau – hối hận đã quá muộn màng.