1 Sương sớm nhàn nhạt bao quanh trang viện nguy nga sừng sững, như mây trong nước, như một tầng lụa mỏng manh.
Sương tan, ánh mặt trời vàng rực lập tức toả xuống mặt đất, chiếu lên những đoá hoa như ngọc, toả mùi hương thơm ngát, đúng là cảnh xuân rực rỡ.
2 Hôm đó cả nhà tụ tập, tiểu muội vốn đang liến thoắng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào ta. Lúc ta nghĩ rằng trên mặt mình dính cái gì thì nàng mở miệng cảm thán.
3 Ban đêm, mọi người sớm đi ngủ.
Ta trăn trở, từ đầu đến cuối vẫn khó chìm vào giấc ngủ, trái tim đập rất nhanh, trong lòng cảm thấy bất an đến khó hiểu.
4 Sau chuyện đó, mọi người cũng không còn tâm trạng xem tỉ võ, ai nấy đều tản ra. Các huynh đệ đi tìm bạn bè người quen, Uyển nhi theo Lôi Nhân đi gặp các tỉ muội khác, đại ca hỏi ta, ta khẽ lắc đầu.
5 Ta muốn ngươi là của ta?
Ta ấn lên thái dương, nhất định là ta nghe nhầm, trong sáu chữ này nhất định có bốn chữ không phải tiếng Hán của vùng Trung Nguyên.
6 Là Cừu Bùi Tâm? Đúng là Cừu Bùi Tâm!
Mà không phải… người trong dự đoán? Ta siết chặt áo choàng trước ngực, cảm thấy hỗn loạn.
Cảm giác bị lừa dối nảy lên, như sóng dữ tràn vào lòng ta, khiến lý trí còn sót lại trong ta sụp đổ.
7 Đôi tay phản kháng của ta bị hắn siết chặt sau lưng, cái lưỡi nóng như thiêu đốt dọc theo cổ mà hôn lên vành tai đỏ ửng của ta. Ta cảm nhận được hai điểm đỏ bừng trước ngực cọ xát lên quần áo hắn, khiến cho cảm giác sưng đau ban đầu lại càng tê dại khó nhịn.
8 Có lẽ bởi vì những chuyện gặp phải trong nửa năm nay nên ta càng trở nên dễ hoảng hốt hơn, nhưng rõ ràng thân thể đang run lên của ta cảm nhận được khí lạnh bủa vào.
9 Các huynh đệ giận dữ gào lên, cũng không át được chấn động trong lòng ta. Ta mở to mắt nhìn người đã từng được ta kính trọng trước mặt. Hắn đã từng khom lưng khiêm nhường, thế nhưng hiện tại lại ti tiện không chịu nổi.
10 Đột nhiên có người đốt khói xung quanh lôi đài. Làn khói trắng từ nhạt chuyển sang đậm, bao phủ toàn bộ nơi thi đấu một cách dày đặc, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón, thế nhưng trong lúc hoảng loạn ta vẫn có thể nghe được tiếng mọi người khác ho sặc sụa.
11 Nguyên nhân? Nguyên nhân Cừu Bùi Tâm dùng ta dụ hắn ra đương nhiên là có, nhưng chẳng lẽ muốn ta thú thật?
Nói người kia cưỡng bức ta? Nói Đỗ Yểm Nguyệt chẳng qua chỉ là một nam sủng hèn mọn? Hay nói Cừu Bùi Tâm nắm chắc như vậy là vì thấy ta tự đến cửa, sau đó nhận ân sủng mà về?
Từng câu từng chữ tích tụ thành ý nghĩ, lúc mở miệng chỉ khiến đau đớn đâm vào trái tim.
12 “Ngũ thiếu, xin hãy gả cho ta!”
“…Ách…”
Ta trợn mắt nhìn đối phương, trong đầu hỗn loạn, thật sự không tìm được câu trả lời thích hợp để đáp lại.
13 Ta nghĩ đây là lần đầu tiên các huynh đệ phải chật vật như vậy từ sau khi vào đời.
Từng cơn gió mạnh tràn vào bên trong quán trà xập xệ, thổi bay tay áo mọi người.
14 Tất cả?
Ta trợn mắt sững sờ nhìn hắn, trong đầu không ngừng lập lại lời hắn nói, cảm giác kinh ngạc như sóng lớn vỗ bờ. Ta hoàn toàn không ngờ thứ hắn muốn lại chính là thứ mà ta đã vứt đi từ lâu!
Dần dần, kinh ngạc chuyển thành chua chát, ta cúi đầu rất thấp, giọng khàn khàn.
15 Các huynh đệ nghe vậy ai nấy đều chấn động, vẻ mặt do dự.
Đấu Tiêu nói tiếp. “Chẳng lẽ các vị công tử nghĩ rằng không hề có lý do gì khi người như chủ tử cho đến nay vẫn không có tiếng tăm ư?”
Trước khi Đấu Tiêu rời đi thì xin phép được nói chuyện riêng với ta.
16 Yểm Nguyệt cực kì nặng tình, lại xem tình thân là quan trọng nhất, cho dù đã lưỡng tình tương duyệt, tâm đầu ý hợp với Tù Vân nhưng chỉ cần có mặt người của Đỗ gia bảo thì lại khó tránh khỏi phân tâm.
Thể loại: Đam Mỹ, Huyền Huyễn
Số chương: 42