1
Hữu Xu chết, chết bất ngờ không kịp đề phòng.
Năm ấy mạt thế buông xuống, cậu mới vừa tròn chín tuổi, đi theo cha mẹ khoa học gia đầu phục căn cứ Bàn Long.
2
Bà vú là gia sinh tử* của gia chủ, ngày trước đắc tội thị tì của lão phu nhân, lúc này mới bị sung quân đến Bồng Hao viện. Bà ta cũng có chút nhân mạch, vì vậy tin tức vô cùng linh thông, thấy hai tiểu nha hoàn dùng ánh mắt tò mò nhìn mình chằm chằm, trong lúc nhất thời tật xấu lắm mồm lại tới nữa, đóng cửa phòng, thấp giọng nói, “Còn phải nói, đại thiếu gia thực sự có bệnh không tiện nói ra!”
*Gia sinh tử: xưng hô cũ, dùng để chỉ con của gia nô trong nhà, theo như quy định đời Thanh, con của gia nô đời đời làm nô, vĩnh viễn phục vụ cho gia chủ.
3 Cuộc sống của một đứa trẻ trừ ăn ra chính là ngủ, dù là Hữu Xu tinh thần lực cường hãn đi nữa, cũng không cách nào giữ vững tỉnh táo trong thời gian quá dài.
4 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
5 Thể chất của dị năng giả siêu não có chỗ cùng loại với thần quái, nếu đem tinh thần lực tập trung ở hai mắt, liền có thể nhìn thấy những thứ mà trong thế giới hiện thực không tồn tại.
6 Hữu Xu vẫn chưa ngẩng đầu nhìn, mà là giơ kẹo hồ lô vẫn chặt chẽ nắm trong tay lên, từng ngụm từng ngụm cắn xuống ăn luôn. Từ lúc mạt thế, cậu liền dưỡng thành thói quen “vừa bị kinh hách liền ăn uống quá độ”, chỉ có cảm giác chắc bụng mới có thể giúp cậu áp chế cảm giác sợ hãi mạng nhỏ bị treo một đường.
7 Trong lòng Hữu Xu sợ hãi, đang muốn nhấc chân chạy vội, áo lại bị một bàn tay to vô hình nhấc lên, ném vào vại nước. Vại nước cao chừng bốn thước, mà Hữu Xu tính toán đâu ra đấy cũng chỉ mới ba thước (1 thước là 1/3 mét), vừa rơi vào cả người liền chìm vào trong nước, ngay cả miệng vại cũng nhìn không thấy.
8 “Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà còn có người nào? Làm sao lại ở trong chùa?” Thiếu niên tự rót một chén trà cho mình, phát hiện nước đã lạnh, chỉ nhấp một hơi liền buông xuống.
9
Lần đầu tiên Hữu Xu làm người hầu tuy rằng làm ra chút trò cười cho thiên hạ, nhưng tổng thể mà nói thì biểu hiện vẫn là thực ưu tú. Bên ngoài tiếng trống canh từng trận, đã đến giờ hợi, cậu thấy thiếu niên thường xuyên chớp mắt, như có chút buồn ngủ, vì thế vô cùng tri kỷ đề nghị, “Sắc trời đã tối, chủ tử có phải nên nghỉ ngơi hay không?”
“Ừm, ngươi cũng trở về ngủ sớm một chút đi.
10 Bị đứa nhỏ nước mắt lưng tròng ánh mắt ngại ngùng nhìn, kế đó thiếu niên không trêu đùa cậu nữa, cực kỳ phối hợp mặc quần áo giày dép tử tế. Đi đến gian ngoài, tăng nhân đã đưa nước ấm cùng đồ ăn tới.
11 Nội tâm ẩn giấu rất nhiều sầu lo, Hữu Xu cảm thấy mình phải ăn chút gì đó an ủi, vì thế lấy ra hạch đào tô dùng giấy dầu gói kỹ trong ngực, từng ngụm từng ngụm mà gặm.
12 Tuy rằng Hữu Xu còn nhỏ tuổi, nhưng đã từng thấy qua rất nhiều tình cảnh lớn, thực nhanh liền thoát khỏi sợ hãi, cố gắng cầu sinh. Cậu lần thứ hai đưa tay, hung hăng chọc về mắt tăng nhân, đối phương lập tức buông tay ra, che mắt kêu thảm thiết.
13 Hữu Xu đã làm tốt chuẩn bị đi theo chủ tử về kinh, Tống ma ma cùng Bạch Thược lại trước một bước đuổi tới Khai Nguyên tự, muốn đón Hữu Xu rời đi. Các nàng cho rằng mười năm qua đi, lệ quỷ đã sớm đi rồi, ở hay không ở bên cạnh quý nhân cũng không hề gì.
14 Ghế dựa hai người còn chưa ngồi nóng, bên ngoài liền có một thái giám tới tuyên chỉ, bảo tam hoàng tử tức khắc vào cung yết kiến. Năm đó khi Cơ Trường Dạ bị trục xuất còn chưa xuất cung lập phủ, vì vậy, đến nay cũng chưa được phong bất luận vương tước hoặc phong hào nào, trong tất cả các hoàng tử có địa vị thấp nhất.
15
Nữ quỷ ở trong cung phiêu đãng mười một năm, vẫn là lần đầu tiên phát hiện người phàm có thể nhìn thấy mình. Nàng cao thấp đánh giá Hữu Xu, hỏi, “Trước khi nói chuyện với bổn cung, ngươi không nên tự báo họ tên sao?”
“Ta là Hữu Xu.
16 Tứ hoàng tử đầu tiên là dụ dỗ Lan phi đến lãnh cung cưỡng hiếp rồi siết chết, lại thu mua cung nữ bên người tam hoàng tử, hạ mê dược cho tam hoàng tử, thừa dịp hắn bất tỉnh nhân sự liền đem thi thể Lan phi khiêng lên giường hắn, lại đem bạch lăng quấn quanh trên cổ Lan phi nhét vào trong tay tam hoàng tử.
17 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
18 Hữu Xu còn chưa kịp cảm thấy may mắn vì mình đã tự chạy ra khỏi cái hang sói Vương gia kia, nam đồng đã mở cái miệng tràn đầy răng nhọn ra, từng bước một đi tới.
19 Thấy thiếu niên đứng không động đậy, vú già trung niên quỳ gối tạ lỗi với A Đại và A Nhị gác ở cửa viện, “Thỉnh cầu hai vị đại huynh đệ để lão nô đi vào tặng đồ.
20
Hữu Xu hút một hơi như cảm thấy không đủ bảo đảm, còn muốn hút thêm mấy cái, rồi lại lo lắng động tác trước đó quá lớn, làm thanh niên tỉnh dậy. Cậu nằm úp sấp ở bên gối, một mặt khống chế hô hấp, một mặt nhẹ giọng kêu, “Chủ tử, chủ tử? Ngươi tỉnh rồi sao?”
Dù Cơ Trường Dạ đã triệt để tỉnh táo, lúc này cũng không dám có chút động tác.