41 Đêm nay, Cơ Trường Dạ một lần nữa từ trong cảnh mơ tươi đẹp thức tỉnh, thiếu niên mang khuôn mặt đỏ ửng cùng với đôi mắt tô điểm đầy nước mắt mơ hồ hiện lên, dù không nhắm hai mắt lại, cũng tựa như gần trong gang tấc, lấy tay sờ soạng trong chăn, đầy tay trắng mịn giống như trước.
42 Bất quá chỉ ở trong núi sáu tháng, sau khi xuống núi thì hậu thế đã qua hơn sáu trăm năm, dù là Hữu Xu thân kinh bách chiến cũng bị hoảng sợ, vốn có chút mông lung buồn ngủ, lúc này hoàn toàn tỉnh táo.
43 Hữu Xu chán đến chết mà nằm trong nhà tù phủ kín rơm rạ, vài tên ngục tốt tụ ở bên ngoài uống rượu mua vui, trong lời nói liên tiếp trào phúng với cậu, cái gì mà “phượng hoàng rụng lông không bằng gà”, “công tử nhà quan lại đều là hạng mặt người dạ thú”, “lôi ra chém đầu, không một ai oan uổng” vân vân.
44 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù sao thái thú cũng là quan to một phương, thực nhanh liền hoàn hồn lại từ trong kinh hãi, luôn mắng tổng bộ khoái hồ ngôn loạn ngữ, muốn hắn lấy ra chứng cớ vô cùng xác thực.
45 Hữu Xu chậm rãi đi tới trước xe ngựa, chỉ thấy Triệu Ngọc Tùng đang dùng biểu tình quái dị nhìn mình. Ánh mắt hắn lấp lánh, chau mày, khóe miệng tựa như muốn cong lên, lại bởi vì trong lòng cố kỵ mà nỗ lực đè nén, ngược lại khiến khuôn mặt tuấn tú đang êm đẹp vặn vẹo đến không thành bộ dáng.
46 Đại phu ngồi ở y quán chưa từng thấy qua tình cảnh này. Thế tử Định Quốc Công phủ cùng đích tôn của Triệu Thừa tướng ở phía trước mở đường, phía sau một đám con cháu huân quý phần phật đi theo, vây quanh hai thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi ở giữa, một người đầu đầy mồ hôi mà đỡ, một người đi lại bất tiện, mặt lộ vẻ thống khổ, tựa như bị bệnh nặng gì.
47 Lần thứ hai Hữu Xu cảm thấy kiếp này chủ tử khác biệt với kiếp trước, đời trước hắn vô cùng ôn nhu săn sóc, chuyện mình không muốn làm tuyệt đối không miễn cưỡng, đời này lại bá đạo chuyên chính, rõ ràng mình không muốn đi dạo phố, hắn lại cường ngạnh mà kéo mình ra bên ngoài, dù cho xuất ra khí lực bú sữa mẹ cũng tránh không thoát.
48 “Sao, sao lại là ta?” Người bên ngoài đều biết Tiết Vọng Kinh đang nói giỡn, chỉ riêng Hữu Xu đến từ sáu trăm năm trước lại tưởng thật, vừa chỉ vào chính mình vừa lui về một bên hai bước, vẻ mặt khẩn trương mà lại đề phòng.
49
Cửu hoàng tử không yên lòng mà cùng Trọng Khang đế dùng xong bữa tối, lúc này mới đề xuất việc lập phủ.
Tuy rằng Trọng Khang đế thực luyến tiếc, nhưng nghĩ đến việc qua mấy tháng nhi tử liền đủ mười tám tuổi, nên một mình đảm đương một phía, cũng liền đồng ý.
50 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Bánh củ cải:
51
Nữ tử không mở miệng nói đã đủ mê người, giọng nói yêu kiều này vừa thốt ra, ai lại đỡ được?
Đám người Tiết Vọng Kinh đã say rồi, cửu hoàng tử lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, trong mắt tràn đầy sát ý dày đặc.
52 Cửu hoàng tử thay đổi xiêm y sạch sẽ, lại bảo người tìm tới một cái chậu đồng nhỏ, bỏ nước và đá cuội. Đoàn người vội vàng đi đến ngoại viện, chỉ thấy thiếu niên quỳ gối ôm chân ngồi ở trên bậc thang, cầm một cọng cỏ đuôi chó chọt nhẹ rùa nhỏ rúc vào trong mai, miệng nói nhỏ không biết đang nhắc tới cái gì.
53 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bởi vì cửu điện hạ ngủ rất sâu, Tiết Vọng Kinh và thống lĩnh thị vệ không dám quấy rầy, nhẹ nhàng buông màn trướng xuống liền rón ra rón rén mà rời khỏi tẩm cư.
54
Cửu hoàng tử và Trọng Khang đế nói chuyện một lát, lấy được thánh chỉ điều nhiệm Triệu tri châu vào Hộ bộ mới về Đông Cung.
Vừa ra đến trước cửa, Trọng Khang đế bỗng nhiên gọi hắn lại, “Hoàng nhi, ngươi tìm được người trong mộng đó sao?”
“Tìm được.
55 Hoàng thất Hạ Khải có quy định, một khi hoàng tử vừa được mười tám tuổi nhất định phải xuất cung lập phủ, đồng thời sắc phong hoàng tước. Cửu hoàng tử tuy là con út, nhưng trong hoàng thất cung phi đông đảo, mang thai cùng thời gian cũng không ít, người cùng tuổi với hắn có hai người, phân biệt là thất hoàng tử và bát hoàng tử, sinh nhật bất quá chỉ kém mấy tháng.
56 Vương thị nhìn chằm chằm lá bùa vài lần, ngạc nhiên nói, “Ai nha, đây là sao? Lá bùa bình an này êm đẹp đặt ở trong túi, sao lại dấy lên lửa? Ta lại một chút cảm giác cũng không có.
57 Đêm nay, tất cả mọi người Triệu gia hầu như không ngủ, chỉ riêng một nhà đại phòng nửa đêm về sau ngủ ngáy khò khò, làm người ta giận cực kỳ. Hai người Triệu tri châu cũng là người tâm lớn, biết rõ nhi tử chạy vào phòng cắt đầu lưỡi thi thể, chẳng những không thấy đáng sợ, còn lo lắng nhi tử làm dơ tay, dính xúi quẩy, hái rất nhiều lá bưởi cho cậu tắm rửa lau tay.
58 Lúc hai mẫu tử dùng cơm, đã có ám vệ đem tin tức “Vương thị giúp Triệu tiểu công tử xem xét một nha đầu thông phòng, mà tiểu công tử có chút bị đả động” truyền vào trong cung.
59 Cô nam quả nữ ở trong phòng ba khắc, người bình thường đều sẽ liên tưởng đến việc cẩu thả. Vì vậy, nhị thái thái cùng mấy vị chị em dâu khác mới có thể cho rằng hai người đã được việc, vả lại chờ xem đại phòng bị chê cười.
60 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa hẹn của Hữu Xu, ước chừng là lời tâm tình ngọt ngào nhất mà đời này cửu hoàng tử từng nghe qua, từ nay về sau không còn ai có thể khiến hắn động dung đến vậy, cũng thoải mái đến vậy.