1 Đôi mắt mệt mỏi chầm chậm mở, đầu cậu nhức nhối vô cùng, cậu cố gắn xác định nơi đây là đâu nhưng không thể, trước mắt cậu chỉ toàn là một màu trắng xóa, toan ngồi dậy nhưng cậu cảm thấy cơ thể nặng trịt, dường như có một cái gì đó đè lên cậu khiến cậu không thể ngồi dậy được
_a!
Cậu rên khẽ khi bật xuống gối một lần nữa và lần này cậu đã khiến một người sực tỉnh giấc
_JOONGGIE!- anh vui mừng nắm lấy tay cậu- EM SAO RỒI? MỆT LẮM KHÔNG? EM CÒN ĐAU Ở CHỔ NÀO KHÔNG? SAO EM KHỜ QUÁ VẬY? ĐẦU EM CÓ SAO KHÔNG?
Anh hỏi một tràng, tay không ngừng nắm lấy đôi vai gầy của cậu lắc lấy lắc để khiến đầu cậu càng ong lên
_DỪNG LẠI ĐI!-cậu hét lớn khi không chịu nổi những câu hỏi liến thoắng của anh- đây là đâu?- cậu khó chịu
_đây là nhà anh, em sao rồi, đầu còn đau không? Sao em ngốc quá vậy, sao lấy chai rượu đó đập vào đầu mình, cũng may là chai đó nhỏ, nếu to một chút chắc chết quá
Anh lo lắng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán rồi khẽ chạm vào vết thương đã được băng bó trên đầu một cách cẩn thận- em biết lúc em ngất, anh như phát điên lên được
———flashback———–
_QUẢN GIA! QUẢN GIA ĐÂU RỒI!
Bế một jaejoong đã lã người với một cái đầu bê bết máu trên tay, đầu anh như mụ đi khi thấy máu nhỏ ra ngày càng nhiều
_GỌI BÁC SĨ CHO TÔI! MAU LÊN! BỮA NAY CÁC NGƯỜI ĂN CÁI GIỐNG GÌ MÀ CHẬM NHƯ RÙA VẬY! MAU LÊN! CẬU ẤY MÀ BỊ GÌ, CÁC NGƯỜI CŨNG CÚT HẾT LUÔN ĐI
Mọi người trong nhà đều hốt hoảng, chưa bao giờ họ thấy cậu chủ của họ như vậy cảm anh như mất bình tĩnh khi thấy cậu như vậy
_bọn khốn kiếp, joonggie mà có chuyện gì tao giết hết lũ chúng mày- anh rủa thầm trong bụng
————end flashbach————–
Cậu loạng choạng ngồi dậy, cậu không muốn ở một nơi mà cậu luôn cho là nó bẩn thỉu và không xứng đáng với cậu như vậy
_em nằm xuống đi, em còn yếu lắm
Anh vội vã ấn cậu xuống giường, anh biết, cậu vẫn không ưa anh, anh cũng biết, cậu không muốn ở đây nhưng…anh muốn cậu ở bên anh, anh muốn lưu giữ mùi hương của cậu trong ngôi nhà này
_em nằm xuống đi mà!-anh lại ấn cậu xuống khi cậu cố gắn gượng dậy một lần nữa
_bỏ tôi ra!- cậu gạt phắt tay anh ra một cách bực bội
_không được, em còn yếu lắm, em cứ nằm đây nghỉ đi, anh sẽ gọi điện về nhà xin phép dùm cho em mà! Nằm xuống đi
Anh lại cố gắn ấn cậu xuống giường một lần nữa khiến đôi mày cong vốn đã cau lại nay càng nhăn nhó hơn
_DẸP CÁI TRÒ ĐÓ CỦA ANH ĐI, ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN ĐẾN TÔI!
Cậu hét toáng lên rồi đẩy anh ra, cậu bật xuống giường rồi chạy thật nhanh mặc cho anh la ó phía sau.
2 3 năm sau
_mọi vật có vẻ như thay đổi nhiều quá mày nhỉ?
Quay sang thằng bạn chí cốt đang lái xe với gương mặt nhăn nhó, anh trưng
cho mình một nụ cười sát thủ, nụ cười mà tự cổ chí kim chưa có ai thoát được(đó là theo anh nghĩ vậy thôi)
_tao chẳng thấy thay đổi cái gì cả, chẳng có cái gì mới hết.
3 ————–flash back————
Sau vụ xô xác ở vũ trường PPline khiến đầu cậu bị thương, cậu bị cho thôi việc vì đã động đến quý tử của các đại gia ở Seul này.
4 “KETTTTTTTTTTTT!!!!!!!!1”
Chiếc Spyker C8 Double 12 S sang trọng dừng lại trước cửa một biệt thự màu trắng tinh khiết. Yoochun đưa tay lay lay thằng bạn thân vẫn đang ngủ một cách ngon lành kế bên mình
_dậy coi, ngủ gì mà như chết thế kia! Dậy mau!
Anh chầm chậm kéo chiếc áo khoát ra khỏi đầu, mắt anh hình như vẫn còn chưa muốn nên nó vẫn cứ sụp lại, chưa chịu mở ra để nhìn ngôi nhà mới
_đến rồi hả?
_dạ, anh hai, em gọi anh lâu lắm rồi đó – hắn nói với anh bằng giọng mỉa mai nhưng anh không them để ý tới vì anh đã quá hiểu hắn rồi
_WOA!!!!!!!!!!!SẢNG KHOÁI QUÁ ĐI!!!!!!!!!!!!!!!11YAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!! 1- anh nói to và hít lấy bầu không khí trong lành ở vùng ngoại ô này, ngôi biệt thự trắng mà 3 năm trước anh đã mua khi về Hàn Quốc nghỉ hè hiện ra trước mắt anh, vẫn đẹp và sang trọng như ngày nào, có lẽ yoochun đã cho người đến đây quét dọn hằng ngày
_mày định đứng đó tới bao giờ thằng kia? – hắn bực bội nói với Yunho, ánh nắng “sớm” khiến hắn trở nên cau có hẳn
_rồi rồi! sao hôm nay mày cáu thế? Hôm qua bị đá hả?
Hắn quay lại ngay tức khắc khi vừa nghe 5 từ cuối của anh
_cuộc đời Park Yoochun này không có định nghĩa từ “bị đá” nhá
Hắn bỏ đi vào nhà để lại thằng bạn đang cười khẩy
_mệt quá! Tao cho người dọn dẹp ở đây mỗi ngày đó, thấy sao? Ngày mai người làm của mày sẽ tới, hình như là 10 thì phải- yoochun ngồi phịt xuống sofa thở một hơi nặng nhọc, cuộc ăn chơi hôm qua đã khiến hắn mất khá nhiều sức
_sao nhiều vậy, 15 đi_anh đi vòng xung quanh kiểm tra từng phòng nhưng tuyệt nhiên không kiểm phòng cuối cùng bên trái
_lần này về mày không đem đồ đạt về hả?
_không! Tao định rủ mày đi mua cùng tao đây, mua xe, mua đồ mặc nữa
_vậy hả? tao có quen vài cửa hàng lớn ở đây, để tao chở mày đi, bảo đảm đẹp khỏi chê
_ừ nhưng giờ tao phải ngủ, tao mệt lắm rồi- anh uể oải ngồi xuống sofa
_thôi, đi luôn rồi về, trễ là tao không đưa mày đi được, tối tao có hẹn rồi
_thằng quỷ, đi
…………….
5 “I can’t wait no more, Got this feelin’ in my mind, Baby I’m gonna call you up, And yes I know it’s late at night…”
_yunho nghe
_HONEYYYYYYYYYYY!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1
Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến anh nhận ra ngay, vẽ trên một một nụ cười, anh đóng cửa phòng lại rồi trở vào phòng mình
_hyori! Có chuyện gì thế?
_ghét anh, anh về Hàn Quốc sao không điện cho em hay để em đến đón anh
_không được, anh sợ em phải chờ anh, anh không chịu nổi đâu, lỡ ai đó phải lòng người yêu của anh rồi sao? Anh sẽ ghen đến chết mất
Lời nói ngọt ngào của anh khiến Hyori cười khúc khích vì vui sướng
_anh chỉ được cái lẻo mép thôi, nói sến quá đi, em nổi cả da gà rồi này
_ủa, anh nói vậy là lẻo mép đó hả?- anh sốt sắn một cách giả tạo và kết thúc bằng một điệu cười khẩy-
nhưng mà cũng có người mê đến chết đây thôi, hì hì hì
_hứ, anh chọc em, giận anh- cô nũng nịu
_thôi mà, anh sai được chưa, anh mời em bữa tối để xin lỗi nhé, được không hả công chúa của tôi? 7h anh sẽ đến đón em nhé, tạm biệt em yêu, “chụt”
anh kết thúc cuộc gọi bằng một tràn cười khoái chí, ném điện thoại lên chiếc giường king size, anh vào phòng tắm để chuẩn bị cuộc hẹn hò đầu tiên ở Hàn Quốc
cách đó khá xa, Salon Beautiful girls
_nhanh lên coi, làm cái gì mà chậm thế? Cái gì? Tôi bảo các người nhuộm cho tôi màu hạt dẻ chứ có phải màu này đâu, trời ơi, vẽ cái gì lên móng tay tôi vậy trời! cô biết vẽ không đó, đổi lại hình khác đi
Hyori sốt sắn nhìn lại mình trong gương, cô muốn hôm nay mình thật hoàn hảo trong mắt anh
Vội vã vào phòng sau khi trở về từ Salon, hàng loạt váy đầm mà cô đã mua trước đó vài ngày được sử dụng tối đa nhưng không có cái nào khiến cô vừa lòng, chợt
Cô đưa cái váy đỏ mà cô mới mua lúc sáng, nó có vẻ hợp với cô tối nay, khẽ mỉm cười, cô vào phòng tắm
………….
6 Anh trở về biệt thự sau khi đã đưa Hyori an toàn về nhà. Đáng lẽ cuộc hẹn của hai người sẽ không kết thúc sau bữa ăn tối nhưng mọi chuyện đã thay đổi khi anh gặp lại cậu, những câu hỏi xung quanh cậu khiến anh không thể nào tập trung với hyori được.
7 Sau một hồi thư giản trong phòng tắm, yunho bước ra ngoài với chếc khăn trắng quấn hờ quanh eo, ngồi xuống ghế, anh nhướng mày đồng ý khi thấy một bức thư trên màn hình.
8 Jaejoong vươn vai ngồi dậy sau một đêm ngủ không mộng mị, cũng phải, cậu có gì để mơ cơ chứ, một cuộc sống không thiếu thốn và hạnh phúc với người cậu thích, nó còn hơn cả những giấc mơ nữa ấy chứ.
9 Quán café Mydouyo
_lâu quá không gặp, em khỏe không?- yunho hỏi, mắt vẫn không hề rời khỏi cậu
_uh, rất tốt- cậu cúi đầu, cậu vẫn còn sợ vì biết được yunho chính là tổng giám đốc của cậu
_em vẫn còn sống ở chổ cũ chứ?- anh nhấp một ngụm café, mắt vẫn dán vào cậu
_không! Nhà tôi cháy rồi
Nghe tới đây, anh hoảng hốt, trong những năm tháng không có anh, cuộc đời cậu có sự biến đổi lớn như vậy, anh hỏi dồn
_vậy! mẹ em? Rồi em ở đâu?
_me tôi chết rồi, tôi ở với người bạn- cậu nói mà mặt vẫn cúi
_anh…anh xin lỗi, joonggie!- anh nói nhỏ
Cậu ngẩn đầu lên khi nghe thấy lời xin lỗi từ yunho
_anh không ngờ cuộc đời em lại như thế, là tại anh….
10 Yunho không thể nào ngồi yên khi biết jaejoong chỉ một mình trong văn phòng, anh thắc mắc không biết cậu đang ăn gì, đang làm gì, tuy nhủ lòng phải xem jaejoong như một cấp dưới bình thường nhưng tay chân lại phản bội anh, nó đang gấp gáp đi về văn phòng cùng với hộp cơm trên tay
Jaejoong đã ăn xong ổ bánh mì nhưng vẫn còn đói, cậu dáo dát nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài những túi café đắng nghét ấy, đang thở dài chợt một hộp cơm thơm phức, nóng hổi trước mặt
_ơ!- jaejoong ngước lên nhìn chủ nhân của hợp cơm
_ah! Anh mua dùm bạn anh nhưng anh ta có hẹn nên không ăn, anh ăn không hết hai hộp đâu, em ăn giúp anh chứ- anh nói nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi cậu
_không cần đâu tổng giám đốc Jung ah! Tôi vừa mới ăn xong- cậu đẩy hộp cơm về phía anh
_nếu em không ăn, có lẽ anh bỏ nó, vì anh thật sự đã rất no rồi- anh giả
vờ đi đến thùng rác
Yunho thừa biết jaejoong rất tiếc đồ ăn, ngày xưa khi hai đứa còn ở chung, anh đã phì cười với cái tính đó của cậu, dù đã no căng bụng mà thấy còn thức ăn thì cũng ráng mà ăn cho hết, cho đến khi nào nôn thốc nôn tháo ra mới thôi.
11 Yunho bế jaejoong vào thẳng phòng anh và không quên dặn người làm nấu một ít cháo cho cậu, đặt cậu lên giường một cách nhẹ nhàng, anh đi đến tủ quần áo, cố gắn tìm cho cậu một bộ vừa vặn nhưng có vẻ cậu quá nhỏ so với chúng, và anh phát hiện ra bộ pajama hình hamtaro mà anh đã cố ý mua khi bất chợt nhớ đến cậu.
12 Jaejoong nheo mắt khi những tia nắng tinh nghịch phá bĩnh giấc ngủ của cậu, sau một đêm mệt mỏi, thân người cậu như muốn đình công người chủ xinh đẹp của nó vậy.
13 Yunho như muốn phát điên lên khi nghĩ về câu “jaejoong của chúng tôi” mà tên mặt trắng mắt thâm (là suy nghĩ của yunho thôi) vừa nói lúc sang và điều đó khiến anh không thể tập trung được vào việc gì cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên
_vào đi
_anh yunho, sao từ tối qua tới giờ em gọi điện mà anh không bắt máy- hyori với bộ váy ***y đang đứng trước mặt anh theo một dáng được gọi là khiêu gợi nhất
_gọi?- anh mở to mắt vè kiểm tra lại máy
Wow! 36 cuộc gọi nhỡ và 23 tin nhắn cộng them 18 thư thoại, anh chợt nhớ lại hôm qua, vì không muốn jaejoong phải giật mình khi ngủ nên anh đã chuyển sang chế độ im lặng
_oh! Kỷ lục thật đấy, em gọi anh ngần này đấy ah?- yunho đưa qua đưa lại điện thoại đời mới của mình, cái chỉ vừa xuất hiện trên thế giới, và tất nhiên, giá của nó thật không rẻ
Lấy lại được bình tĩnh, hyori nũng nịu
_người ta nói người ta gội cho em khi nào người ta về, vậy mà để em gọi suốt, không biết có chuyện gì không nữa
_thôi mà, anh xin lỗi, được chưa? Trưa nay anh đãi em bữa cơm nhé!- anh cười
_chỉ có một bữa cơm thôi sao?
_uh!- anh xoa xoa đầu cô rồi ngồi vào bàn làm việc- chúng ta quay lại với công việc đi nào
Trong khi làm việc cùng hyori, anh vẫn thường liếc mắt vào khu pha chế thức uống nhưng nó trống không
Yunho’s POV
_tại sao em lại nghe lời anh ta hơn anh chứ? Anh có cái gì thua anh ta đâu, thậm chí anh còn biết em trước anh ta nữa cơ mà
End yunho’s POV
Một ngày làm việc của yunho trôi qua một cách ảm đảm, anh láy x era khỏi bãi sau khi đã hôn từ biệt hyori, anh vẫn chưa muốn về nhà vì vẫn còn lo cho jaejoong, anh muốn chắc rằng cậu ấy thật sự ổn và anh cũng không biết tại sao xe anh đang đỗ trước cửa nhà jaejoong
“tin tin tin”
_ra ngay ra ngay!
Jaejoong mở cửa với gương mặt tươi cười khiến yunho ngẩn ngơ, uh, đã lâu lắm rồi anh không thấy nụ cười ấy
_ơ! Là anh ah!- gương mặt cậu biến sắc khi thấy anh
_uh! Anh định ghé qua xem em đã khỏe chưa- anh lung túng
_uh! Cám ơn anh, tôi đã khỏe rồi!- cậu cười nhẹ
_vậy…vậy anh đi nha
Không đợi jaejoong gật đầu, anh đã bước r axe, cậu nhìn theo với đôi mắt khó hiểu nhưng cuối cùng cũng đóng cửa lại, chiếc mui trần lao đi trong gió và anh sẽ chạy nhanh hơn nữa nếu không có tiếng chuông điện thoại vang lên
_hi yunho! Mày đang ở đâu vậy?
_tao đang trên đường về nhà
_thôi đừng về, ghé PPline đi, tao đang ở đó đó
_uh! Chờ tao, 5p
Bọn cave vây lấy anh khi thấy anh bước ra từ chiếc mui trần sang trọng nhưng anh vẫn không
thèm đoái hoài đến
_sao mấy hôm nay không thấy mày lại nhà tao chơi- anh hổi khi yoochun gọi them một chai XO nữa
_tao bận, tao cũng phải làm việc chứ bộ, đâu có xài tiền của ông già được chứ!- yoochun đong đưa ly rượu trước mặt mình- thôi đừng nhắc nữa, bực muốn chết
_sao?- anh mỉm cười nhìn hắn
_thì đó, hôm trước có một cô gái, mày không thấy đâu, she so ***y, hot, nàng luôn luôn mặc áo hở lưng với váy ngắn, rất nóng bỏng, nàng…
_STOP!- anh đưa tay cản lại vì anh biết nếu không làm vậy thì đến mai anh vẫn không thể vô đề
chính được- vô đề
_ok ok! Cô ta nhờ tao điều tra xem ông chồng mới cưới đã đi đâu mấy hôm nay, và tất nhiên là tao nhận tiền trước
_rồi sao?
_thì tìm ra chứ sao, tao bắt tại trận luôn, gọi bà đó lại, ba người xông vô oánh nhau quá trời, tao định bỏ đi thì bị ông chồng lôi cổ lại oánh, tức quá, tao oánh luôn, mới có mấy cái mà hai bà kia chạy lại oánh tao quá trời, may mà không trúng ngay mặt đấy
Yunho vừa nghe bạn mình nói vừa cười rũ rượi, cười đến nỗi không thể ngồi thẳng được
_mệt…mệt quá, nghề của mày hay thật! ha ha ha
Yoochun đỏ mặt tím tai khi nghe yunho nói vậy
_ê!- hắn lườm- quê nha mậy!
_thôi mà! Coi như tao lỡ lời, chầu này tao đãi- anh vỗ vai hắn cười
_coi như tha cho mày!- hắn cười xòa
Hai người bắt đầu lên sàn, đã lâu lắm rồi anh không lên sàn của PPline nhỉ? Có lẽ là từ lúc quen jaejoong nhỉ, lâu lắm rồi, điệu nhảy của anh vẫn vậy, nó vẫn khiến cho bao con tim nhỏ bé phải xốn xan
Nhảy nhót chán chê, họ lại trở lại bàn và nốc rượu
_sao mày không hỏi tao về jaejoong?- anh lắc ly rượu của mình
_nếu mày muốn nói, thì mày cần tao hỏi sao?- hắn cười
_mày đúng là bạn thân của tao
Anh cười khì rồi kể hết mọi chuyện cho yoochun nghe
Thấm thoát mà đã 12h rồi
_thôi, tao về đây, mai còn phải đi làm nữa! chầu này để tao!
Anh cười rồi ra quầy trả tiền
_thiệt tình, chúc mày may mắn- hắn nói thầm
Anh về tới nhà nhưng vẫn chưa muốn ngủ, nằm ngay vị trí của cậu, mùi hương của cậu vẫn còn đây
Yunho’s POV
_mong rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn hôm nay
End yunho’s POV
Nhà L, 6h 30
“tin tin tin”
“cạch”
_XIN CHÀO! TÔI LÀ X0287, HÔM NAY TRÌNH DIỆN!
Cậu con trai với gương mặt bầu bĩnh đứng nghiêm rồi hô lên một cách dõng dạt
_cậu là x0287?- L nhìn cậu từ trên xuống
_vâng! Là tôi, người có tràn đầy nhiệt huyết, ước mơ lớn nhất của tôi là bảo vệ thế giới, tuy nó thật
nhỏ bé nhưng tôi luôn tự hào về nó- cậu nói giọng hồ hởi
_oh! Nó thật …”nhỏ bé”!, mời vào
Cậu bé khệ nệ lôi cái balo đã không thể mang nổi vào nhà
_WOW! NHÀ ANH LỚN QUÁ HA! NHÌN BÊN NGOÀI MÀ KHÔNG VÀO CHẮC NGƯỜI TA LẦM CHẾT LUÔN ĐÓ- x0287 nhìn ngó xung quah với vẻ phấn khích
_cậu uống…
L chưa kịp nói hết câu thì x0287 đã nhảy vào
_ah, tôi uống trà sữa, cho tôi một ly nhé, nhớ là một ly to đấy, tôi khát lắm
Nói đoạn, cậu chạy lung tung khắp nơi để nhìn ngó, bản tính tò mò như đã ăn sâu vào máu cậu và thế là cậu mở tung từng phòng để xem xét và điều sai lầm của cậu là cậu đã vào căn phòng đáng lẽ không nên vào
_wow! Sao mà ăn ở bừa bộn thế này, chăn cũng không thèm gấp lại nữa, may mà có mình đây, he he he
Nói rồi, cậu một tay giật mạnh cái chăn, cuối cùng, chuyện gì đến cũng phải đến
_AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- tiếng hét của con cá heo bị bỏ ăn lâu năm
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!1- tiếng hét của con heo sắp sửa bị cắt tiết- CẬU? CẬU LÀ
AI? SAO LẠI VÀO PHÒNG TÔI? L AH! CỨU EM VỚI, CÓ TÊN BIẾN THÁI NÈ!!!!!!!!- con heo sắp bị cắt tiết đó đang trước mặt con cá heo bị bỏ đói lâu năm trong tình trạng nude toàn thân, cậu đỏ mặt rồi giật lấy cái chăn và quấn quanh người mình, mặt cậu
_YA! TÔI KHÔNG PHẢI BIẾN THÁI! TÔI LÀ X0287, HỨ!
L đi vội vào và nhìn thấy tình cảnh hiện tại, anh chỉ biết lắc đầu ngao ngán
L’s POV
-mình…có lẽ quá chủ quan rồi, đặt niềm tin nhầm đối tượng
End L’s POV
Sau ít phút lấy lại bình tĩnh, bây giờ ba người đang ngồi ở phòng khách
_so! Introduce yourself?- L nhướng mày nhìn x0287
Chỉ đợi có thế, cậu đứng lên và tuôn một tràn
_hello! Tôi là kim junsu, số hiệu của tôi là x0287, sinh 15/12/1986, thuộc chòm sao…, thích…ghét….
14 Một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp ngoại trừ câu nói của hyori,cậu cùng mọi người bắt đầu ra về với những câu chuyện xung quanh gia đình mình, đến chổ lấy xe, jaejoong bước ra phía trước nên không hay có hai đôi mắt đang nhìn mình
Yunho’s POV
_tại sao joonggie vẫn phải về nhà một mình chứ? Anh ta không lo đến an nguy của em ấy sao?
End yunho’s POV
Hyori’s POV
_kim jaejoong! Tôi sẽ canh chừng cậu từng chút một đấy, đừng hòng qua mặt tôi
End hyori’s POV
Jaejoong lắc đầu ngao ngán khi bước đến chổ để xe của mình, cậu đặt balo vào rổ, định chạy ra thì một bong người vụt qua nắm lấy tay cậu giật mạnh khiến cậu giật mình thét lên
Nhanh như cắt, yunho chạy lại và tung một cước ngay đầu tên nắm tay cậu nhưng tên đó đã khéo léo tránh kịp, tuy nhiên, hắn đã ngã ngay sau khi né đòn
_ya! Sao đánh tôi?- hắn hét lớn
_.
15 Hôm nay jaejoong dậy sớm hơn mọi ngày, junsu vẫn còn ngủ, cậu không muốn đánh thức junsu nên đi làm mọi việc một cách nhẹ nhàng, cậu chuẩn bị bữa trưa cho mình và junsu trước khi đi làm
Văn phòng hôm nay rất lạ, mọi người có thể nói chuyện với nhau một cách vô tư như thế, cậu rất lấy làm ngạc nhiên, thường ngày có ai dám ho hen vào giờ làm việc chứ, tổng giám đốc Jung khó khăn lắm cơ mà
_taehee! Hôm nay tổng giám đốc dễ quá hay sao mà mấy cậu nói chuyện rôm rả vậy?- jaejoong huých nhẹ vai cô khi cô pha café
_uh! Bữa nay tổng giám đốc bệnh rồi, gọi điện bảo giám đốc và trưởng phòng Lee đi ký hợp đồng với người ta, bữa nay hai người đó mệt phờ râu luôn, ha ha ha- taehee nhấp một ngụm rồi nói tiếp- mà hôm qua thấy anh ấy còn khỏe lắm cơ mà, chẳng hiểu sao hôm nay lại bệnh nữa, lúc gọi điện cho thư ký Han, giọng nói giống như sắp chết đến nơi ấy, uổng quá đi, tổng giám đốc đẹp trai ơi, anh đừng làm em mồ côi bồ nha
Taehee cứ thế độc thoại một mình, cô chẳng biết jaejoong đã lấy balo đi lúc nào rồi
“kétttttttttttt”
Chiếc mini dừng lại trước cửa biệt thự của yunho, cậu ngần ngại bấm chuông
_xin hỏi ai vậy?- giọng một người phụ nữ vang lên
_tôi là jaejoong, làm trong công ty của tổng giám đốc Jung ạ!- cậu lịch sự
Cánh cổng sắt nặng nề mở ra, jaejoong liền dẫn xe vào
Cậu mở cửa phòng yunho sau khi cô giúp việc nói với cậu về bệnh tình của yunho, anh bị loét bao tử nặng, hôm qua không ăn gì mà lại uống
rượu say bí tỉ, bây giờ lại sốt cao, thế mà không chịu uống thuốc
Yunho đang cuộn tròn trong cái chăn trắng, trông anh giống như một cái kén to đùng vậy, người anh co lại, có vẻ lạnh lắm
_yunho- shi!- jaejoong đánh tiếng- yunho- shi
_……….
16 Yunho mở mắt dậy khi cảm thấy thân người anh ôm có vẻ lạnh, nhìn xung quanh, anh mới phát hiện là trời đã tối, có vẻ như đã 7h tối rồi, với tay bật đèn ngủ, anh chợt nhớ đến jaejoong, cậu vẫn ôm anh ngủ ngon lành, anh làm một cách nhẹ nhàng rồi nằm xuống ôm jaejoong vào người thật chặt
Yunho cứ nằm đó ngắm cậu ngủ, jaejoong khi ngủ trông như một thiên thần, thiên thần trong sáng nhất mà anh từng gặp, đưa tay vuốt lấy gò má hơi gầy nhưng lán mịn của cậu, anh muốn đặt lên đó một nụ hôn quá, lại đưa tay chạm vào đôi môi hồng đang hé mở, anh muốn đặt lên đó những nụ hôn của khao khát, của yêu thương, anh muốn cậu là của anh, mãi mãi là của anh mà thôi
“jaejoong ah! nghe điện thoại! jaejoong ah, nghe điện thoại”
Ngay lúc anh định đặt lên môi cậu một nụ hôn thì điện thoại cậu lại reo, anh ghét nhac chuông của cậu, vì nó là giọng nói của người con trai khác, không phải anh và anh thật sự ghét điều đó
_alo!- jaejoong mắt nhắm mắt mở nghe điện thoại
_jaejoong! Em đang ở đâu?
Giọng nói mà có chết jaejoong cũng không thể quên được, cậu toan bật dậy nhưng yunho (cố ý) ôm quá chặt nên cậu nằm xuống giường
_em đang ở nhà tổng giám đốc jung
_sao em không điện về? junsu đứng chờ em ở công ty không được, nên
đang khóc lóc kể lể với anh đây
_ah! em quên mất, tại vì yunho bị ốm nên em ở lại trông, ngủ quên lúc nào không hay, để em gọi về bảo junsu qua đón em về nhà
_thôi, tối rồi, và.
17 Từ lúc yunho khỏi bệnh đến nay cũng đã gần 2 tuần, jaejoong có vẻ tự nhiên hơn với yunho và điều này khiến anh rất vui, anh đã năn nỉ cậu cho phép anh gọi cậu là jaejoong chứ không phải là jaejoong- shi và cậu đã đồng ý, anh cùng junsu đưa cậu về nhà và cùng họ ăn tối, yunho thấy cuộc đời dường như đã trở nên tươi đẹp hơn thì phải
Yunho vẫn đều đều tới PPLine bar và kể cho yoochun nghe về quan hệ của hai người, nhưng hôm nay yoochun không cười
_sao thế?- anh vừa hỏi vừa cầm chai bia uống một ngụm lớn
_mày quyết định theo đuổi jaejoong ah? thật sự nghiêm túc?- hắn nhìn chằm chằm
_tất nhiên, lần này không phải đùa, mà là thật đấy, tao sẽ khiến joonggie chỉ yêu tao thôi- anh chắc chắn
_vậy còn hyori?
Yunho ngưng uống bia, phải rồi, sao anh không nhớ là anh vẫn còn bạn gái, vẫn là bạn trai chính thức của hyori (mặc dù trong công ty không ai biết ngoài 2 kẻ trong cuộc), anh sẽ chia tay hyori ư? Nhưng như thế thật không công bằng cho cô, hyori chưa làm gì khiến anh phật lòng cả, cô ấy chìu chuộng anh và yêu anh nhất mực và họ đã yêu nhau gần 3 năm kể từ khi anh về mĩ
_tao….
18 Ánh nắng sớm khiến jaejoong/ junsu cảm thấy khó chịu, cậu vẫn còn muốn ngủ tiếp, đầu cậu vẫn còn đau như búa bổ, nhưng cậu vẫn phải đi làm nên cố gắn ngồi dậy
_đây là đâu?- jaejoong/ junsu nheo mắt khi không nhìn thấy cái trần nhà quen thuộc- quái! Sao không ngồi dậy được?- cậu nheo mắt nhìn xung quanh và phát hiện ra cảnh tưởng hãi hùng
Yunho/ yoochun đang ôm cậu ngủ ngon lành
Cậu đang mặc đồ ngủ
1s
2s
3s
Một buổi sáng, 2 nơi khác nhau nhưng có 2 người cùng cảnh ngộ
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!1
“PHỊT! HỰ!”
Và hai người kia cũng chung cảnh ngộ…hôn đất
_sao anh lại ôm tôi ngủ?- jaejoong/ junsu lấy chăn quấn quanh người
_anh….
19 Tiếp tục nghe nhạc nha readers
Jaejoong’s POV
Woa! Tôi có nghe lầm không? L bảo tôi nấu lẩu hải sản kìa, anh ấy muốn ăn lẩu? mặc dù anh ấy đã từng nói câu đó rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ anh gắp một liếng nào bỏ vào chén cả, hôm nay tôi chưa nấu xong, L đã lấy một con tôm luộc bỏ vào miệng và còn khen ngon nữa chứ, tuyệt thật, được rồi L ah, tôi sẽ nấu một món ngon thật là ngon nhé, cho anh thôi đấy, hì
ủa, có điện thoại, là yunho gọi, anh ta đã gọi tôi mỗi ngày đấy nhưng tôi sẽ không nghe đâu, L đừng lo nhé, jae chỉ thích L thôi, và hôm nay jae sẽ chỉ nói chuyện với L thôi, jae tắt máy nhé, L có buồn không? chắc là không rồi
L bảo buồn ngủ rồi, tôi chạy vội vào phòng và khóa cửa lại, lấy ra chiếc áo len đang còn dở, tôi cố gắn đan cho hết, phải nhanh thôi, buổi tối sắp đến rồi, mấy hôm nay thời gian qua sao mau thế nhỉ? Mới đây mà đã hết 4 ngày rồi, ngày mai lại phải đi làm rồi, thôi không nghĩ nữa, phải đan áo thôi, L mà thấy chắc anh ấy thích lắm, mình có nên nói cho anh ấy biết tình cảm của mình không nhỉ? Anh ấy có chấp nhận không? hi hi, khờ quá đi, đan thôi
Đấy! tôi nói là cấm có sai nhé, trời tối rồi đấy, một ngày nữa lại qua rồi, à không, sắp qua rồi đấy, phải đi hâm nóng nước lẩu thôi, nhưng còn một chút nữa là xong tay áo rồi, vài mũi nữa thôi mà, nhanh lắm, nhưng thôi, để đó đã, đi hâm nóng thức ăn thôi
End jaejoong’s POV
L’s POV
Hôm nay tôi bảo muốn ăn lẩu cdo em nấu, thấy tôi ăn con tôm làm cho em ngạc nhiên lắm sao? Mà cũng phải thôi, có bao giờ tôi ăn đâu chứ, uh! Tại sao tôi lại không ăn món em nấu sớm hơn nhỉ? Bây giờ cảm thấy ngon có phải là muộn lắm không? uh, muộn quá, nhưng hôm nay cũng đã ăn rồi mà, nhìn mặt em thế, đáng yêu quá, sao tôi không thấy gương mặt này sớm nhỉ
Mệt quá, sao lại mệt thế này, uh! Sắp đên lúc rồi nhỉ, nhưng không sao, chỉ cần qua hôm nay thôi, được rồi, qua hôm nay thôi mà, tôi đi nghỉ một tí đã
Jae ah! sao em chạy vào phòng nhanh vậy? tôi biết rồi nhé, em đan áo len cho tôi chứ gì? Tôi biết đấy, tôi là L cơ mà, em còn một tay áo chưa xong chứ gì? Áo em đan đẹp lắm, tôi đang ngắm em đan đấy, em biết không? ở đây tất cả màn hình đều có em cả, nếu em biết, em sẽ giận tôi chứ? Đừng giận nhé, chỉ còn hôm nay thôi mà, cho tôi ngắm em thêm một tý nhé
Em đan chậm quá, chắc là mới biết đan đây thôi phải không? mũi kim kìa, đâm lên chứ, đấy, không nghe rồi này, cũng may là sượt qua tay thôi đấy, rút kinh nghiệm chưa?
Em đi đâu vậy? sao lại bỏ dở rồi, chỉ còn hơn 5 mũi nữa thôi mà? Để xem nào? Ah em đi hâm thức ăn à, vậy là trời tối rồi ư? Sao nhanh quá vậy? nhanh quá jaejoong ah, đến lúc rồi phải không
Tôi đang gọi cho yunho đây, em không giận chứ, uh! Chúng tôi nói chuyện về em đấy, tôi bảo yunho thay tôi chăm sóc em, anh ta có vẻ tốt đấy, tôi cũng có gọi cho Mike nữa, anh ta có vẻ có thiện cảm tốt với em nhỉ, được 2 người đó bên cạnh, chắc em sẽ hạnh phúc nhỉ? Nhưng đừng quên tôi nhé, đừng quên tôi biết không? jaejoong của tôi hay đãng trí lắm
Tuyệt! trên bàn giờ này chỉ có nồi lẩu và 2 cái chén, tôi chẳng biết dùng đũa đâu, em biết ah? đúng rồi, em biết mà nên em đưa muỗng cho tôi này
Em hát hay lắm, sao tôi không phát hiện ra điều này nhỉ? Nhìn bánh kem kìa, đó là ngôi nhà của chúng ta phải không? nó giống lắm, không phải nơi này đâu, ngôi nhà ở cuối con đường tình yêu mà tôi dẫn em đi đấy, em đã cố ý phải không?
“chúc anh ngày nào cũng vui vẻ nhé và hai chúng ta sẽ mãi mãi như thế này được không?”
Cám ơn em nhé, em chúc như thế thì làm sao tôi đi được chứ, thật là, thôi ăn nhiều vào, đây, cho em con tôm nhé, em không thích ăn đầu tôm chứ gì, tôi gỡ ra rồi này, ngon không?
Tôi cố lắm rồi, nhưng chỉ ăn một chén thôi, em có buồn không? thấy em cười tít mắt thế kia, sao mà buồn được chứ? Nhớ nhé, sau này không có tôi, em vẫn phải cười như thế đấy, không được khóc đâu nhé, tôi ăn bánh kem đây
End L’s POV
Jaejoong’s POV
Đã gần 10h đêm rồi vậy mà tôi vẫn chưa muốn ngủ, tôi vẫn chưa tặng quà cho L cơ mà, nhưng phải làm sao đây, còn đến 5 mũi lận đấy
“em đan áo cho anh phải không?”
Quái! Làm sao L biết được, tôi không có nói mà, thật đấy, làm sao anh biết được
A! anh khai rồi nhé, anh xem tôi đan nhé, nhưng tôi sẽ không giận anh đâu, vì anh đã nói ra đấy, tha cho lần này đấy nhé
Cái gì? Anh muốn mặc ngay ah? nhưng…tôi chưa đan xong mà, anh vẫn muốn mặc sao?
Đẹp lắm L ah! hợp với anh quá, tôi đo bằng mắt cxung không tệ chứ hả? anh ngồi xuống đi và đưa tay ra nào, tôi sẽ đan tiếp nhé, ngồi yên đấy nếu không kim đâm vào tay là đau lắm đấy
“jaejoong ah! anh thích em lắm!”
Gì cơ, tôi có nghe nhầm không? L thích tôi ah? nói lại lần nữa đi L, thấy chưa! Anh làm tôi đan lộn rồi này
ấm quá, ngồi trong lòng L thật ấm và an toàn nhỉ? Đến bây giờ tôi mới biết đến cảm giác này đấy, thích lắm, cứ như thế nhé, đừng buông tay nhé
“em cũng thích anh lắm”
Đừng có nhìn mặt tôi bây giờ, xấu hổ quá đi, mặt đỏ lên hết rồi, hôm nay tôi sẽ không bao giờ quên đâu
Cằm của anh nhọn quá đi, đặt lên vai tôi này nhưng tôi sẽ không đẩy anh ra đâu, hứa đấy!
Hạnh phúc quá, bây giờ tôi chẳng biết viết từ đó ra làm sao nữa rồi
End jaejoong’s POV
L’s POV
“jaejoong ah! anh thích em lắm!”
Sao vậy? sao lại ngơ ngác đến thế kia? Lạ lắm sao? Coi kìa, mắt đỏ cả lên, muốn khóc đến nơi rồi, lại còn cười nữa cơ, vậy là chịu rồi nhỉ, vậy thì lại đây, ngồi trong lòng tôi này, hôm nay lạnh lắm, để tôi sưởi ấm cho em nhé, lại đây
Em ấm quá, như thế này thì em sưởi ấm ngược lại cho tôi rồi, sao em không đan nữa, xấu hổ phải không? tôi biết mà
“em cũng thích anh lắm”
(từ bây giờ sẽ chuyển thành anh/ em, còn chữ màu đỏ là những gì jaejoong nghe thấy)
Nhớ nhé, jaejoong nói là phải giữ lời nhé, không được quên đâu, còn anh, anh sẽ nhớ đấy, nhớ mãi mãi jaejoong ah!
Vai em mềm thật, nhột rồi phải không? uh! Cằm anh hơi nhọn mà, dựa vào em khiến anh thấy bình yên lắm
Anh mệt lắm jaejoong ah, anh ngủ nhé, nhớ phải gọi anh dậy đấy, không được để anh ngủ luôn đâu đấy, mắt anh nặng quá rồi, anh ngủ nhé
Nhớ đánh thức anh dậy đấy
End L’s POV
Jaejoong’s POV
L ah! anh sao vậy? buồn ngủ rồi ah?, thiệt là….
20 Yunho kéo chăn lên cho jaejoong sau khi bác sĩ tiêm cho cậu một mũi an thần, đến lúc này anh mới cho phép bản thân được nghỉ ngơi một chút. Chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến cho anh nhất thời không thể hiểu rõ chân tướng của sự việc, duy chỉ có một điều anh biết đó là anh đã sợ hãi như thế nào khi nhìn thấy anh mắt và nụ cười trống rỗng của jaejoong, khi thấy cậu tìm và cầm trên tay con dao gọt trái cây, đong đưa nó trước mặt anh và những giọt máu nóng hổi tuôn ra từ cổ tay cậu khi anh cùng cảnh sát ập vào nhà
_uống đi
Anh hơi giật mình khi nghe câu nói không có chủ ngữ của Mike nhưng cũng mỉm cười cám ơn anh ta
_cám ơn!- anh cầm lấy ly café
_người ta đang chôn cất L, anh nghĩ có nên nói cho jaejoong biết
không?- mike nhìn anh
_tôi không biết, điều quan trọng bây giờ là jaejoong, cậu ấy nên tỉnh lại
và bình tĩnh hơn
_tôi cũng nghĩ vậy
Mike nói chuyện với anh một lúc rồi xin phép đi vì anh nhận được một
cuộc gọi quan trọng từ công ty, Yunho chỉ cười vì anh thật sự biết nội dung của cuộc gọi đó
3h sau
Jaejoong nheo mắt lại để nhìn cho rõ mọi thứ, chúng có vẻ xa lạ với cậu, nó không phải nhà cậu
_ư…- cậu rên khẽ
_joonggie! Em tỉnh rồi ah? em còn đau chổ nào nữa không? nói anh biết đi- yunho vội nắm lấy tay jaejoong và nhìn cậu với gương mặt lo lắng
_đây là đâu?
_đây là bệnh viện, em ngủ được 3 tiếng rồi, em cảm thấy như thế nào rồi?
Không để ý đến câu hỏi của yunho, jaejoong nhìn quanh
_L đâu? Sao anh ấy không đến thăm em?
_L….