1 Trong phòng làm việc siêu cấp xa hoa, Trương Phong Dương cao lớn uy vũ đang dùng lưỡng đạo ánh mắt có thể lạnh chết người gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đang khiếp đảm gầy yếu tái nhợt, có chút phát run trước mắt kia.
2 “Ngươi có biết hay không tấm thảm tốt này chính là nhập khẩu mấy chục vạn! Ân! Ngươi dơ, ngươi bồi thường sao đây? Thật sự là cái gì cũng vô ích!” Trương Phong Dương cười lạnh nói
Tôn Ngữ bị dọa ngồi trên mặt đất có chút sợ hãi nhìn Trương Phong Dương tựa như dã thú, rưng rưng khiếp đảm nói năng lộn xộn “Thực xin lỗi… Ta không phải cố ý … Ta… Không có tiền “
“Tôn tiên sinh đừng lo, cái đó ngài không cần lo lắng.
3 Trương Phong Dương hắn đối nhân xử thế ngang ngược mười phần, hắn đối với bất luận kẻ nào cùng bất cứ chuyện gì cũng đều lãnh khốc vô tình, hắn từng tự tay chặt bỏ hai tay của quản lí cấp dưới đi theo hắn nhiều năm, chỉ bởi trừng phạt người kia vì mang theo một khoản tiền lẩn trốn.
4 Trương Cường vì đạt được Trương Khiếu, muốn Trương Khiếu chi thuộc về riêng mình, nên đã dùng hết toàn bộ thủ đoạn….
Trương Cường cả ngày lẫn đêm theo dõi Trương Khiếu, giống như rắn nhìn chằm chằm con mồi, chính là hung ác nhìn chằm chằm, Trương Cường cảm thấy không nên gấp gáp, muốn đi từng bước một, từng chút, trả thù Trương Khiếu, muốn hoàn hoàn toàn toàn đoạt được Trương Khiếu, làm cho Trương Khiếu quên không được mình….
5 Tôn Ngữ sau khi có ba trăm vạn, lập tức đem Phỉ Nhi từ phòng bệnh bình thường chuyển đến phòng bệnh loại chuyên, chữa bệnh cùng dược vật cũng đều là được đãi ngộ tốt nhất.
6 Trong phòng làm việc xa hoa Trương Phong Dương ngồi vị trí trên cao dùng ánh mắt lạnh như băng tử nhìn chằm chằm Tôn Ngữ, làm cho Tôn Ngữ đứng ngồi không yên, tay cũng không biết để ở nơi đâu, theo bản năng ôm túi du lịch rách rưới trong lòng ngực…
Tiêu Mặc đứng bên cạnh Trương Phong Dương hướng Tôn Ngữ hữu hảo mỉm cười một cái, làm cho Tôn Ngữ thả lỏng một chút.
7 “Đại thúc! Nhìn ngươi khoảng cách gần như vậy, ngươi thật sự hảo lão, lớn lên hảo bình thường nha!”
Trương Phong Dương nói xong ngoài mặt trêu đùa, kỳ thật hắn chỉ cần vừa nhìn thấy khuôn mặt Tôn Ngữ kia như nước chảy trong suốt hắn có chút mê muội hoa mắt, tim đập có chút gia tốc, Trương Phong Dương chưa từng gặp loại tình cảm kì quái như thế, hắn không biết đối mặt như thế nào, vì thế bàn tay lớn đẩy Tôn Ngữ ra.
8 “Ta thấy ngươi năm lần bảy lượt vì đại thúc kia cầu xin, chỉ biết ngươi xem trọng hắn! Cảm kích ta đi! Ta chính là muốn an bài nam nhân kia đến trong Tiêu Dao đường nơi ngươi phụ trách, ngươi có thể ngày ngày nhìn đến hắn! Thế nào vui vẻ không?” Trương Phong Dương nhìn Tiêu Mặc, khóe miệng mang theo ý cười châm chọc.
9 Trương Phong Dương lắc lắc đầu, làm cho mình thanh tỉnh đứng lên, khinh bỉ nghĩ ——Tôn Ngữ kia chính là đồ vật thấp hèn này nọ chuyên câu dẫn nam nhân, chính mình nhất thời bị mê hoặc… Vì thế, nhướng mày, tàn bạo túm cổ tay bị cà- vạt trói chặt của Tôn Ngữ, hung hăng lôi hướng ra ngoài… Trương Phong Dương vội vàng đi trước kéo Tôn Ngữ.
10 Trương Phong Dương mở cửa xe đi xuống, ở trong xe thể thao Tôn Ngữ bất an nhìn Trương Phong Dương ngoài cửa sổ xe, Trương Phong Dương dùng sức giật mở cửa xe, thân cúi xuống nhìn Tôn Ngữ trong xe nói; “Như vậy không xuống dưới mà còn chậm chạp tốn thời gian, thật sự phiền toái!”
“Ta… Lập tức xuống ” Nhìn Trương Phong Dương có chút không vui, Tôn Ngữ luống cuống tay chân muốn xuống xe.
11 Tôn Ngữ bị thanh âm kỳ kỳ quái quái kia thu hút, không tự chủ hướng khoảng cách kia đi đến… Khoảng cách càng tới gần bên trong thanh âm càng nghe rõ ràng.
12 “Đại thúc ngươi tới đây một chút!” Đợi Tôn Ngữ đi ra, Tiêu Mặc ôn nhu nói.
Tôn Ngữ thấy bên ngoài đại sảnh mơ hồ có rất nhiều nam hài trang điểm xinh đẹp mặc quần đùi, đồng phục học sinh giống nhau đang đứng.
13 “Ta nói có đúng không… Các ngươi đã làm… Thế nào cảm giác ăn nằm với nam nhân được không?”
Trương Phong Dương hung ác kéo Tôn Ngữ lại, vươn tay hung hăng nắm cằm Tôn Ngữ… Trương Phong Dương cảm thấy chính mình thật kỳ quái hắn càng nhìn Tôn Ngữ càng có một loại cảm giác quen thuộc kì lạ đau lòng đến nói không nên lời… Cảm giác kia tựa như cảm giác đau lòng mỗi lần nghĩ đến ca ca cùng mẫu thân, thật là khổ sở, tâm hảo chua xót…
Theo bản năng cảm giác nam nhân tên gọi Tôn Ngữ này là đồ vật của mình, thời điểm Trương Phong Dương nhìn thấy Tiêu Mặc cùng Tôn Ngữ thân mật như vậy, hắn liền cảm thấy phi thường tức giận, vô cùng căm tức… Như thế nào chi phối người nam nhân này chỉ có chính mình quyết định… Không cho phép người khác đối với hắn có một chút gọt giũa móng tay (đụng chạm), một chút vọng tưởng… Người nam nhân này là đồ vật của mình…
“Ngươi… Ngươi không nên nói bậy, Tiêu Mặc là người tốt, là bằng hữu của ta, không được nói xấu hắn, ta cùng hắn không hề có cái loại quan hệ này…” Chỗ cằm truyền đến đau đớn làm cho Tôn Ngữ cắn răng chịu đựng, nhưng nghe Trương Phong Dương vũ nhục Tiêu Mặc như thế, Tiêu Mặc là nam hài tử thanh tú bằng hữu của mình ôn nhu như thủy, nên có chút phẫn nộ phản kháng lớn tiếng nói.
14 Tôn Ngữ sợ hãi nhìn nam nhân hung ác trước mắt, liều mạng muốn đẩy nam nhân kia ra, nhưng hắn thật sự quá cao quá cường tráng, thế này trốn cũng không ra, chỉ có thể ngăn chận nam nhân hung hăng kia, giống như dã thú gặm cắn da thịt của mình…
Cũng không biết Tôn Ngữ khí lực tuôn ra từ nơi nào, bất chấp mọi thứ hung hăng cắn cánh tay của nam nhân hung ác đang áp chế mình một cái…
Trương Cuồng đau đến “Ân” một tiếng, Tôn Ngữ nhân cơ hội liều mạng song chưởng đẩy ra, Trương Cuồng không hề phòng bị hắn trực tiếp đẩy qua một bên.
15 Trương Phong Dương hung hăng đẩy Trương Cuồng ra, đạp Trương Cuồng một cước thật mạnh, kéo tới góc tường chỗ Tôn Ngữ bị đánh bất tỉnh…
“Đây là vừa trình diễn cái gì? Toàn bộ vai võ phụ? Bá vương ngạnh thượng cung (hành vi ép buộc)?” Trương Phong Dương nhìn Trương Cuồng bị đá ngả lăn trên mặt đất cười lạnh hỏi.
16 Trương Phong Dương lái xe tới biệt thự nằm ở bờ biển của mình, ngôi biệt thự này không giống của người thường, toàn bộ nhà cửa đều bằng ngà voi màu trắng, tạo hình của nó giống như một cây đàn dương cầm, kì diệu nhất lại nằm ở bờ biển, tựa như đàn dương cầm trên biển mộng ảo mà giàu ý thơ…
Biệt thự này là do phụ thân của Trương Phong Dương – Trương Khiếu tự mình thiết kế, hy vọng một nhà tứ khẩu của mình có thể tại trong biệt thự trên biển khoái khoái lạc lạc chung sống cùng nhau, nhưng lại là vật còn người mất, hiện tại chỉ có Trương Phong Dương một người sinh hoạt trong căn nhà tịch mịch này…
“Uy… Ngươi tỉnh.
17 Tôn Ngữ mơ rất kỳ quái, trong mơ mình ôm lấy một đứa trẻ phấn điêu ngọc mài (cực kì xinh đẹp), đứa trẻ kia có ngón tay thật đáng yêu, hai mắt to ngập nước nhìn mình, cười ngọt ngào, còn ôm một bảo bối gấu bông lông xù, không biết vì cái gì Tôn Ngữ nhìn đứa trẻ trong lòng ngực chính là cảm thấy rất quen thuộc tâm hảo đau nhưng nghĩ không ra nó là ai.
18 Chờ sau khi Trương Phong Dương rời đi, Tôn Ngữ dọn dẹp xong bát đũa, nhìn chỗ ngồi tinh tế trong căn phòng lớn, cảm thấy nơi này thật sự rất lớn, bên trong lớn đến mấy chục người cũng không có vấn đề gì, chính là ở tại một nơi lớn như vậy, trong phòng khoảng không rộng lớn liền không cảm thấy cô đơn sao?
Nếu cho mình lựa chọn mình nhất định hội lựa chọn căn phòng thuê cũ cũ nho nhỏ kia, bản thân suy nghĩ nhớ cái nhà nhỏ cũ nát kia quá, nơi đó có khoảng thời gian tốt đẹp nhất của mình, tại trong căn phòng cũ nát kia, mình cùng Bình Nhi kết hôn, có tiểu Phỉ Nhi, cũng ở nơi đó Bình Nhi mất đi, nơi đó có thể nói chứa đựng hỉ nộ ái ố của mình, hảo hoài niệm…
Trong phòng rộng mở sáng ngời, không khí trang trí cùng dụng cụ gia đình cực phú cổ điển, phi thường có khí phái vương giả, khí phách lộ ra ngoài, vách tường cửa sổ toàn là tượng gỗ cổ điêu khắc hiếm có, cảm giác bài trí rất tinh tế thanh lịch, làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái, giữa phòng khách để một cây đàn dương cầm màu trắng, thật sự giống hệt tác phẩm nghệ thuật.
19 “Đại thúc chuyện tối hôm đó ta nghe ngươì khác kể, ta thật sự rất lo lắng, không biết bọn họ có làm gì ngươi không?…” Tiểu Miêu mắt to hàm chứa đầy nước mắt cầm lấy ống tay áo của Tôn Ngữ lải nhải nói xong.
20 “Tiểu Miêu ngươi không bẩn…” Tôn Ngữ ôm Tiểu Miêu đang thất thanh khóc rống.
“Ngươi ở trong lòng ta chính là thiên sứ trong sáng nhất, còn nữa hãy yêu người ngươi yêu không cần quan tâm lời đồn đãi nhảm nhí của người khác, dùng tấm lòng yêu thương hắn, ta cảm giác nam hài kia là một người đáng để phó thác cả đời, ta thấy trong lòng hắn đều là ngươi, ngươi cũng thích hắn không phải sao? Ngươi đối xử với hắn như vậy, hắn vẫn không oán không hối hận còn rất tốt với ngươi, ngươi yêu người đó, bỏ lỡ thật sự sẽ hối hận cả đời… Ta muốn nhìn thấy Tiểu Miêu hạnh phúc mà không phải rơi lệ…” Tôn Ngữ vươn tay lau đi nước mắt đọng trên khóe mắt của Tiểu Miêu.