1 Hắn là một hồn ma lưu lạc. Hắn cũng không nhớ bản thân mình đã trôi dạt bao lâu rồi, lâu đến nỗi cái tên của mình hắn cũng quên.
Duy chỉ có trong tâm trí hắn lúc nào cũng nặng trĩu, luôn có một nhân ảnh mờ ảo mà đến y là ai hắn cũng không nhớ.
2 Biệt viện Hoa Lâm nằm ở phía sau hoàng cung. Đây là nơi tiên hoàng dựng nên để tưởng nhớ vương hậu của mình. Biệt viện được xây xong không bao lâu, tâm bệnh ngày càng nặng, trở nên u uất, sau thì băng hà một năm sau đó.
3 Từ lúc tỉnh lại, duy nhất chỉ thấy Dương Vương Vũ đến thăm một lần. Bên cạnh hắn luôn có lão nô túc trực ngày đêm. Có lẽ Ngọc hoàng đại đế thấy hắn vong lạc nhiều năm nên rũ lòng thương xót cho hắn một sinh mệnh mới chăng.
4 ” Buông ” – Hai tay tận lực của Tiêu Minh Dân đẩy người Vương Vũ ngã xuống tháp.
_ Minh Nhi – Dương Vương Vũ bất ngờ bị đẩy ra khiến âm thanh trở nên ai oán ( Oày, anh đang bốc hết cả hoả ~).
5 Khoé mắt Tiêu Minh Dân khẽ cay, chưa có ai nói với hắn như vậy cả. Tình cảm này là dành cho hắn, thực sự dành cho hắn sao.
Rời khỏi Hàn Ngư, hai người họ thuê một gian chòi cao trên gác cùng thưởng thức mỹ thực, ngắm pháo hoa lộng lẫy.
6 Hoàng cung Mạc quốc, Thuận Như – năm thứ 6
Cuối cùng hoàng đế cũng lập Hoàng Hậu, còn có thêm Thuý phi, Hiền phi… Chưa kể bảy quý nhân và vô số cung tần mỹ nữ khác.
7 Lão nô một tay xách bình đựng nước sương trên núi, một tay cầm túi măng non mà lão hái được.
_ Thiếu gia xem này! – lão hơ hơ túi măng trước mặt y.
8 Minh Nhi… – Dương Vương Vũ cúi người đặt đầu mình trên ngực Tiêu Minh Dân. Một tay cởi thanh phục của mình, còn tay kia không ngừng đùa nghịch với tiểu đệ đệ của hắn.
9 Tên hỗn đãn mặt dày nhà ngươi! Cút ra khỏi nhà ta! – Nam nhân nét mặt đỏ ửng, đôi mi dài nghiền lại, tay thì không ngừng ném hết vật dụng trong tầm ngắm về phía người nọ.
10 Hai người một già một trẻ phủ đầy bụi đường là khách từ phương xa đến. Thiếu nữ khoát trên mình bộ y phục màu xanh lam đơn giản, chiếc nón có mành che đi khuôn mặt tuyệt sắc.
11 Thiên hạ đồn rằng, trong hậu cung của các vị hoàng đế phải có đến hơn ba nghìn cung tần mỹ nữ. Thật sự là rất đông, ắc hẳn trong cung phải nhộn nhịp lắm.
12 Nhìn thấy người đang nằm ngất dưới đất, Dương Vương Vũ chính là đến cái nhìn kĩ gương mặt kia cũng không cần. Liền lấy ngự bào ném xuống phủ lấy thân người trần trụi kia, đoạn quay đầu đi.
13 Trong lòng Dương Vương Luận kì thực rất khó chịu, y cũng là chính mình không hiểu vì sao lại nổi giận với A Mã Trác Hy. Cước bộ không dừng lại, vụt mất thân ảnh vào ngự viện trong hoàng cung.
14 Dương Vương Luận gặp gỡ Tần Tam Nương như vừa gặp được tri kỉ lâu năm. Y dường như trút được bầu tâm sự đè nặng trong lòng. Cái thứ tình cảm y dành cho A Mã Trác Hy bản thân cũng từ từ đón nhận, nhưng nam nhân với nam nhân, nghịch thường đạo lý.
15 Triệu Khiết đợi ta! – Tiếng hét vụt lớn từ phía sau vọng tới. Nam tử điên cuồng tăng tốc moto chạy đuổi lên phía trước. Từ xa xa đã thấy ánh sáng của xe trước mặt.
16 Ám sát A Mã Trác Hy …
_ Luận a, ta thấy lạnh! – A Mã Trác Hy đột nhiên cảm thấy một cổ hàn khí lùa vào sóng lưng. Ây da, bây giờ mới là tháng tám nga, tiết trời vẫn đang ôn hoà mát mẻ, thế quái nào lại cảm giác lạnh a.
17 Hắn thấy nhân ảnh người kia ngã xuống, máu đỏ loan nhuộm ướt thanh y. Mắt hắn tối sầm lại, vì sao người kia lại làm thế? Hắn chưa cho phép y chết, y phải sống trong sự dày vò của hắn, mạng sống của y phải theo quyết định của hắn.
18 Linh hồn đã ở nơi này được và ngày, hắn thấy Dương Vương Vũ tâm tư như vậy liền muốn tỉnh dậy để ôm lấy y. Nhưng hắn không dám tin tưởng vào sự thật trước mắt, hắn sợ mình lại bị bỏ rơi, lại một lần nữa thống khổ.
19 * Tây Lôi quốc – Ngự thư phòng ***
Xoảng!
Nghiên mực bị người nọ tức giận ném đi làm vỡ bình ngọc. Thượng thư cùng Thái phó sợ hãi thất kinh cùng quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên nhìn nam nhân đang đùng đùng nổi giận kia.