1 CHƯƠNG 1
Biên dịch: Hồng Miên
.
Có người nói với ta: Tên chỉ là một cái phù hào.
Ý nghĩa của câu này đại khái là nói, một người cho dù được gọi thế nào, cũng chỉ là để xưng hô cho thuận tiện, chỉ như thế mà thôi.
2 CHƯƠNG 2
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Đúng vậy, cái tên đó được dùng để gọi một con chó, cũng chính là cái tên đầu tiên của ta.
Đại khái ngoài ta ra, đã chẳng ai còn nhớ rằng từng có một tiểu nam hài, tên gọi là A Hoàng.
3 CHƯƠNG 3
Biên dịch: Hồng Miên
.
Quả trứng gà kia, đã định trước là không thể nào ăn được.
Cũng giống như rất nhiều thứ ta từng thiết tha mơ đến, nhất định không thể nào với tới.
4 CHƯƠNG 4
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Tám tháng, sau khi làm xong việc, ta lại ngồi trên sườn núi nhỏ phía sau thôn.
Chập tối gió hiu hiu thổi, mây ngũ sắc phủ kín trời, ánh sáng chiếu tới làm mắt người chẳng thể nào nhàn nhã mà tiếp nhận.
5 CHƯƠNG 5
Biên dịch: Hồng Miên
.
Ta thường nghĩ, cả cuộc đời này, bởi vì gặp được y mà thay đổi.
Nếu như không phải ngày đó ta vừa vặn chạy đến trên sườn núi, nếu như không phải y vừa vặn muốn thổi sáo, nếu như không phải ta vừa vặn có khả năng cùng y hòa tấu, vậy thì cuộc đời ta, có thể sẽ như thế nào?
Là qua loa, hay là dễ dàng, hoặc giả, là tê tái?
Có lẽ, ít nhất cũng sẽ giản dị, vụn vặt, càng có thể, qua nhanh hơn một chút?
Nhưng mà không có nếu như.
6 CHƯƠNG 6
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Đúng vậy, khi đó, Khánh Ương đối với ta thực sự rất tốt.
Cho dù là hiện tại sau nhiều năm, ta vẫn muốn nói, Khánh Ương, thực sự đối với ta rất tốt.
7 CHƯƠNG 7
Biên dịch: Hồng Miên
.
Mười tuổi, ta còn chưa biết, mệnh của bản thân cũng vô cùng quý giá.
Phàm là thứ do người khác cho, cũng có thể do người khác thu về, duy chỉ có sự sống này, là chân thật thuộc về chính bản thân mình.
8 CHƯƠNG 8
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Ta không lừa gạt Trầm Mặc Sơn, nhạc lí cơ bản, đích thực là được Khánh Ương dạy cho.
Khánh Ương đối xử với ta nhân hậu từ ái như một người anh một người thầy, lại tự mình dạy ta rất nhiều thứ, gọi hắn một tiếng ca ca, kỳ thực, là đã lời cho ta lắm rồi.
9 CHƯƠNG 9
Biên dịch: Hồng Miên
.
Từ đó về sau, ta liền theo Cốc chủ học địch, Ngũ huyền cầm [1], Thất huyền cầm [2] gác lại một bên.
Như thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày, sẽ phải dùng gảy đàn để kiếm cơm ăn, để kiếm một thân nhung lụa, lầu son gác tía.
10 CHƯƠNG 10
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Đêm nay, ta lại liên tục mơ thấy ác mộng.
Trong mộng nam nhân khiến ta vạn phần sợ hãi chậm rãi ung dung áp sát tới, ta không nhìn rõ mặt hắn, lại kinh hãi không nói nên lời, luống cuống không phân biệt được đường, liên tục chạy trốn, nhưng làm thế nào cũng không thoát khỏi người đó,trốn rồi trốn, lại vẫn cứ chạy vào nơi không có lối thoát, cuối cùng kiệt sức ngã nhào về phía trước, cả người run rẩy, trơ mắt nhìn nam nhân kia càng đến càng gần.
11 CHƯƠNG 11
Biên dịch: Hồng Miên
.
Giang hồ tái tửu [1], khoái ý ân cừu [2], đã từng tạo nên biết bao nhiêu truyền thuyết đẹp.
Trong truyền thuyết đều có thiếu niên anh tuấn bạt kiếm nghìn dặm, thư kiếm ân cừu; đều có mỹ mạo kiều nga mỏi lòng trông đợi, trong lòng chất chứa ưu tư; đều có võ công bí tịch độc nhất thiên hạ đợi người có duyên đến tìm thấy rồi sau đó kỹ áp quần hùng; đều có kho tàng bí mật chờ chàng thiếu niên hai bàn tay trắng bất lao nhi hoạch [3], dù rằng tiêu hết nghìn vàng, cũng là phong lưu.
12 CHƯƠNG 12
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Tuy rằng đau xót trăm bề, nhưng Trầm Mặc Sơn vẫn là trong những ngày sau đó, phái tiểu Táo Nhi đưa tới một cái hộp tinh xảo tỏa ra dị hương, cái mùi đó ta trước nay ngửi đã quen, đưa đến đầu mũi khẽ ngửi một chút, một mùi hương thơm dịu đập tới trước mặt, quả thực là ta trước đây từng yêu cầu chuyên gia trong cửa hàng hương liệu lâu đời tốt nhất kinh thành làm ra dị hương Tây Vực đã dự định trước đó.
13 CHƯƠNG 13
Biên dịch: Hồng Miên
.
Cảnh Viêm đại khái là bằng hữu duy nhất mà ta có thể tin tưởng trên đời này.
Cũng là người duy nhất có liên hệ với quá khứ của ta.
14 CHƯƠNG 14
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Ta cùng Cảnh Viêm liếc mắt nhìn nhau, Cảnh Viêm vỗ vỗ bả vai ta, im lặng an ủi ta một chút.
15 CHƯƠNG 15
Biên dịch: Hồng Miên
.
Mặt trời chói chang nhô lên cao, dương quang chiếu khắp.
Ánh nắng quá mãnh liệt chiếu thẳng xuống mặt đường đá xanh, một mảng ánh sáng mênh mang, nhìn không rõ, nhưng chắc chắn có thể cảm thấy người đó khí thế như hồng [1], nhào thẳng mà đến, mạnh mẽ không thể nào chống đỡ nổi.
16 CHƯƠNG 16
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Lúc tỉnh dậy, đã chẳng biết đêm nay là đêm nào.
Trong cơn mê ta dường như một lần nữa trông thấy nam nhân kia ở phía sau ôm vòng qua ta, tay dịu dàng đặt lên tay ta, dạy ta làm sao thổi sáo, thanh âm của y thanh liệt ôn hòa, giống như gió xuân tháng ba, trực tiếp tại cần cổ ta mà thổi vào làn da mẫn cảm phía sau tai.
17 CHƯƠNG 17
Biên dịch: Hồng Miên
Ta hoàn toàn sửng sốt.
Tất cả sự việc nghe lên đều quá tốt, đối với ta vô cùng có lợi, có lợi đến nỗi làm người ta không dám tin.
18 CHƯƠNG 18
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Tính ra thì lời nói của Trầm Mặc Sơn cũng đáng tin cậy, ngày thứ hai thức dậy sau khi đã rửa mặt súc miệng qua, thì trông thấy Kỳ Nhi do một vị cao tuổi, một lão phu nhân mặt mày phúc hậu dẫn đến, đem tới bên cạnh ta.
19 CHƯƠNG 19
Biên dịch: Hồng Miên
.
Dương Minh hầu Tiêu Vân Tường, hắn thế mà tìm đến được nơi này!
Ta vùng vẫy muốn ngồi dậy, lại bị Trầm Mặc Sơn ấn trụ xuống, ta ngẩng đầu, cắn răng hỏi: “Ngươi…”
“Đừng đa nghĩ, mọi chuyện có ta!” Hắn thấp giọng quát khẽ một tiếng, đem ta ấn trở lại giường, ngắn gọn đanh thép nói: “Lật Đình, giao hắn cho ngươi chăm sóc.
20 CHƯƠNG 20
Biên dịch: Đông Hoàng
Beta: Hồng Miên
.
Chưa tới ba ngày, Thuận Thiên Phủ đã lợi dụng các tội danh lén lút kinh doanh thương phẩm, lừa gạt quan lại, buôn lậu đại nội dụng vật đưa nha dịch hộ quân đến cửa hiệu tạp hóa nơi chúng ta nương náu mà bao vây dày đặc, vì kiêng dè thân thủ của hỏa kế Trầm ký, đến nỗi điều động cả quân kỵ binh một trăm cung tiễn thủ nhanh chóng chiếm giữ địa thế thuận lợi, sau một tiếng ra lệnh xuống liền tấn công vào cửa hiệu.