1
“Anh Thư à, thật sự đã làm phiền anh mất rồi, đã thế còn khiến anh bị lỡ thời gian lâu đến vậy…”
Thư Quân nở nụ cười với cậu cảnh sát kia: “Không sao đâu, chuyện nên làm mà.
2 Tưởng Bác Sâm dắt tay Thư Quân đến siêu thị. Sau khi hỏi ý kiến của hắn, cậu chọn hai phần sushi, lúc đến quầy thu ngân thấy bên cạnh có bày trứng luộc nước trà nóng hôi hổi lại hơi thèm, nên Tưởng Bác Sâm mua một quả.
3 Lần đầu tiên Thư Quân gặp Tưởng Bác Sâm là ngày báo danh vào cấp ba. Cậu vốn đi học sớm, lại còn nhảy lớp, thế nên lúc vào cấp ba nhỏ hơn bạn trong lớp ba tuổi.
4 Khi đó Thư Quân cảm thấy mình thật sự không hiểu cái người tên Tưởng Bác Sâm này. Rõ ràng trong miệng bạn học hắn là người tướng mạo có phần nghiêm túc nhưng tuyệt đối sẽ không bắt nạt bạn bè, thế mà hắn lại cố ý gây phiền phức để mình nói lắp.
5
Bị Tưởng Bác Sâm lăn lộn dằn vặt cả một buổi tối, Thư Quân đã sớm mệt đến mức không còn sức để mở mắt. Chỉ lúc được ôm lên giường cậu mới tỉnh táo nửa phút, thấy gương mặt gần trong gang tấc của Tưởng Bác Sâm thì mềm mại cầu xin không chút suy nghĩ: “Không muốn nữa đâu, mệt chết đi được ấy…”
Tưởng Bác Sâm cúi đầu hôn cậu một lúc, bản thân mình cũng nằm xuống bên người Thư Quân.
6 Đó là lần đầu tiên kể từ khi trưởng thành, cậu thiếu niên Tưởng Bác Sâm cảm thấy đau lòng vì một người. Cổ họng hắn như bị ai bóp chặt, chua xót đến mức không thốt lên được câu an ủi.
7 Thư Quân bị điện thoại của Tưởng Bác Sâm đánh thức. Trước đây cậu có chứng gắt ngủ khi rời giường, sau đó lại được Tưởng Bác Sâm cưng chiều không biên giới, bệnh này càng lúc càng nặng.
8 Thật ra lúc trước so với Tưởng Bác Sâm,trong lòng Thư Quân càng thận trọng với mối tình này nhiều hơn. Giống như cậu nói, đời này cậu chỉ cần một mình Tưởng Bác Sâm thôi, trước Tưởng Bác Sâm cậu chưa bao giờ nghĩ là mình sẽ ở bên ai đó; sau Tưởng Bác Sâm cậu lại không muốn thêm người khác.
9 Phùng Tiêu dẫn hai người đến một phòng nhỏ chờ hai người họ chọn món ăn rồi rời đi. Tưởng Bác Sâm uống một ngụm rượu, “Sao lúc trước tới đây không nhìn thấy cậu ta nhỉ.
10 Hôm sau khi điện thoại của Tưởng Bác Sâm gọi tới thì khi đó khóe mắt Thư Quân đã sưng to – đêm trước đánh nhau với Phùng Tiêu, bạn trong phòng còn tưởng rằng Thư Quân gặp cướp, đến khi biết cậu đánh nhau với bạn, ai nấy đều mở rộng tầm mắt.
11 Lúc tính tiền Phùng Tiêu bảo cô bé thu ngân dùng thẻ ưu đãi nhân viên của mình. Khi đợi cô làm xong, cậu ta nhìn Thư Quân khẽ cười một tiếng, trong lời nói có chút ý tứ xúc động: “Không ngờ hai người vẫn còn đang bên nhau.
12 Sau khi về nhà hai người ngủ không được bao lâu thì trời đổ mưa. Ban đầu chỉ là mưa nhỏ tí tách, chẳng mấy chốc đã nặng hạt hơn, gió cũng lớn dần, thổi đến mức cửa sổ đập phành phạch.
13 Hôm sau hai người hiếm thấy mà không ngủ nướng một giấc. Thư Quân dậy sớm đang nấu cơm, Tưởng Bác Sâm thì dọn dẹp nhà cửa. Tác phong lúc còn trong bộ đội khiến hắn dọn dẹp giường chiếu cái nào cũng đều vuông vức, trên tủ đầu giường đặt mấy cuốn sách Thư Quân hay đọc trước lúc ngủ, Tưởng Bác Sâm cũng sắp xếp gọn gàng.
14
Ăn sáng xong Thư Quân gọi điện về nhà, mẹ Thư nghe nói cậu sắp về thì rất vui, lại hỏi cậu: “Tiểu Tưởng về rồi hả con?”
Thư Quân nhìn người đàn ông đang rửa chén trong bếp, “Vâng” một tiếng, “Vừa về ạ, không phải lần trước mẹ bảo bọn con về nhà sao?”
“Cũng nửa tháng chưa về rồi,” mẹ Thư oán giận một câu, “Hai hôm trước bố con con nhắc với mẹ, à đúng rồi, con có về nhà Tiểu Tưởng thăm bố mẹ nó không?”
“Có ạ, mấy hôm trước con vừa đi.
15 Vì vẫn còn sớm nên hai người bèn chậm rãi đến chợ nông nghiệp gần đó mua thức ăn. Tưởng Bác Sâm khom lưng chọn cá ở quầy thuỷ sản, tuy Thư Quân thích ăn cá dưa chua nhưng không giỏi chọn lắm bèn đứng ở một bên nghịch ngợm, Tưởng Bác Sâm cũng không trách cậu, cứ để tuỳ cậu chơi.
16 Lúc không có vụ án thì đội cảnh sát còn rảnh hơn người khác. Chỉ cần không bị lãnh đạo kiểm tra đến, mọi người ngồi trong phòng làm việc tám chuyện chơi game thậm chí đi muộn về sớm hầu như cũng chẳng ai quản.
17
Sau khi spoil thành công, Tưởng Bác Sâm cảm thấy cuối cùng mình cũng thỏa mãn. Ai bảo tối qua nằm trên người mình mà Thư Quân còn lẩm bẩm tên người khác cơ chứ?
Có điều —
“Spoil thoải mái nhất thời… CMN đúng là chỉ thoải mái nhất thời thôi.
18
Hậu quả sau một đêm không biết tiết chế là hôm sau cả hai đều không rời giường được.
Tưởng Bác Sâm còn đỡ hơn một chút, dù sao bình thường đi phá án cũng làm việc và nghỉ ngơi không đúng quy luật.
19 Chương trình nghệ thuật vẫn diễn ra đúng hẹn vào chủ nhật. Mới sáng ra Thư Quân đã kéo Tưởng Bác Sâm dậy. Cậu tốt nghiệp đã gần năm năm, cho đến giờ đây là lần đầu tiên quay lại trường.
20 Lúc tọa đàm kết thúc thì đã gần 12 giờ. Tưởng Bác Sâm liếc nhìn đồng hồ rồi định cùng Thư Quân đến tiệm ăn gần đây để ăn cơm, dù sao lúc này cònđi mua đồ ăn về nấu thì có hơi vội.