1 Hắn từ máy tính của nữ đồng sự ngẫu nhiên xem qua một ít kịch xuyên không cổ đại, không nghĩ tới, ngày hôm nay loại sự tình ly kỳ này cư nhiên phát sinh trên người hắn.
2 “Hoàng, hoàng, hoàng, Hoàng thượng!”
Dạ Vị Ương thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình, tuy rằng biết thân phận mình hiện tại chính là chưởng quản quốc khố thuế khóa, hộ bộ thượng thư chức vụ béo bở, nếu đặt ở hiện đại có thể sánh ngang với Ngài Bộ trưởng bộ tài chính, cho nên sớm muộn gì cũng phải cùng hoàng đế gặp mặt uống trà gì gì đó, nhưng tại sao phương thức gặp mặt này lại khác xa trong suy nghĩ của hắn?
Hai người đó từ lúc tiến vào, người bên ngoài cũng không có hướng bọn họ quỳ xuống hành lễ, hô to một tiếng: “Vạn tuế, vạn vạn tuế.
3 “Dạ đại nhân hảo hảo nghỉ ngơi, vi thần ngày mai lại đến. ” Thường thái y khom người vái một cái, cung kính khách khách khí khí nói.
“Nga, người đi đi.
4 “Còn có thể là ai, nhất định là chuyện tốt của đám loạn thần tặc tử kia làm, thấy đại nhân được hoàng thượng ưu ái liền sinh tâm bất mãn! Một đám văn nhân hủ lậu ngày thường thích vụng trộm khua môi múa mép, còn nói ngài nói bậy, không có việc gì cũng ghi chiết tử tấu đại nhân ngài, hừ! Hoàng thượng đâu có nghe lời gièm pha của bọn họ, chẳng những không để ý đến bọn họ, còn tính toán sau buổi săn bắn mùa thu sẽ thăng quan cho đại nhân ni.
5 “Thường thái y bên này, thỉnh. ” Lý Vịnh tự mình dẫn Thường Thiếu Điển vào trong phủ.
Tiết thu vàng, cúc thu trong phủ thượng thư cũng vừa vặn nở, dưới ánh mặt trời từng mảnh sắc vàng rực rỡ, cúc thu có hồng, vàng, trắng, mặc (đen), xanh nhạt đủ loại màu sắc, nhưng Dạ Vị Ương tựa hồ thiên vị màu vàng, toàn bộ khu vườn hơn phân nửa đều là kim cúc.
6 Chén trà sắp đưa đến bên miệng chợt dừng lại, trong mắt Tịch Thiên Thương nhất thời sinh ra chút hứng thú: “Hắn thật sự nói như vậy?”
Thường Thiếu Điển cúi đầu đáp: “Thật sự là chính miệng Dạ đại nhân nói với ta, hắn muốn sau này vì bệ hạ cúc cung tận tụy, làm quan tốt tạo phúc cho dân.
7 Dù chân không thể nhúc nhích, cũng không ngăn được Dạ Vị Ương một khỏa tâm đã sớm bay lên, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên được ngồi cỗ kiệu lớn xa hoa lộng lẫy này, đầu cuối cỗ kiểu đều có đội hộ vệ thiếp thân theo bảo vệ, Dạ Vị Ượng lại một phen thể nghiệm uy phong của giai cấp quyền quý khi xuất hành.
8 “Lưu, Lưu, Lưu tướng quân!” Lý Vịnh thấy bạch y nam tử liền trợn mắt há mồm như gặp quỷ, nhìn thấy gia nhà hắn cư nhiên bị bạch y nam tử ôm trong ngực lại càng há to hơn, bộ dáng hận không thể một hơi nuốt hai cái trứng chim luộc.
9 “Hoàng thượng giá lâm ______”
Thanh âm lanh lảnh của thái giám suýt chút nữa chọc thủng lỗ tai Dạ Vị Ương, những người trong phòng đều đồng loạt quỳ xuống đất cung nghênh hoàng thượng, chỉ có Dạ Vị Ương hai chân tàn phế không thể quỳ, nên hắn đành phải cúi đầu rạp trên giường.
10 “Lưu tướng quân?” Thường Thiếu Điển đang xoa chân cho Dạ Vị Ương hơi sửng sốt.
Uống một ngụm trà nóng, tựa vào ghế nằm Dạ Vị Ương gật đầu: “Đúng, chính là Lưu Bá Hề Lưu tướng quân, Thường thái y ngươi cùng ta nói một chút, Lưu tướng quân bình thường là dạng người gì, ngày ấy Lưu tướng quân cứu ta một mạng, ta vẫn chưa hảo hảo tạ ơn hắn, ta thật ra muốn đến nhà bái phỏng, nhưng Lý Vịnh nói trước đây ta và hắn là lão địch thủ một mất một còn không bao giờ qua lại.
11 Nhìn xem quyền quý này, ngay cả dục trì cũng giống như một bể bơi. Dạ Vị Ương ngồi trên luân tử nhìn nhiệt khí từ dục trì bốc lên, mấy ngày nay hắn tắm rửa đều phải ngồi trong thùng gỗ, nhưng đường đường là đại tham quan làm sao không có dục trì, vừa hỏi tới quả nhiên là có, còn là một cái tên xinh đẹp _____ Ngọc Trì Uyển.
12 Mũ giáp, hộ kiên (miếng lót vai), hung giáp, tí giáp (mảnh che tay)…
Dựa theo trí nhớ cầm bút trên giấy phác họa cấu tạo của thịnh Đường minh quang khải giáp, Dạ Vị Ương nhẹ nhàng niết niết mi tâm có chút đau nhức, hắn quét mắt còn kém một nửa là hoàn thành bức họa đồ, không khỏi giương khóe miệng, may mắn trí nhớ hắn không tồi, chính là cho dù tìm được người tay nghề giỏi cũng khó có khả năng trong chốc lát chế ra được.
13 Từ khi đến thế giới này, đây là lần đầu tiên Dạ Vị Ương tiến vào hoàng cung triều đình, tuy rằng lúc hắn lên đại học đã sớm xem qua thủ đô Tổ quốc cổ cung Tử Cấm Thành, nhưng khi đối mặt với hoàng cung hiện hữu trước mắt này trong lòng vẫn không khỏi dâng lên từng đợt sóng.
14 “Mạng của vi thần là chuyện nhỏ, vấn đề trọng yếu là Lương Anh kia lớn mật giữa ban ngày ban mặt dám ám sát mệnh quan triều đình, rõ ràng không đem hoàng thượng để vào trong mắt, bả đao của Lương Anh tuy rằng muốn đâm vào tim thần, nhưng lưỡi đao lại hướng về hoàng thượng.
15 “Hai nơi gặp thiên tai, khoản tiền này không thể không chi, quân bị là nguồn căn bảo vệ quốc gia càng không thể khấu trừ. ” Dạ Vị Ương cúi thấp đầu liền cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt đến từ hoàng đế.
16 Không chỉ riêng của cải của thương nhân, mà còn thân phận, chuyện thú gả từng thành viên trong danh sách, thậm chí có vài nhược điểm đều ghi lại trong đây, có thể đoán được trước kia “Dạ Vị Ương” đã tìm đến những thương nhân đó gây không ít phiền toái.
17 Này thoạt nhìn như câu nói đùa nhưng Dạ Vị Ương lại có cảm giác nghẹn giọng, ngươi làm ấm giường cho ta thì có, trong lòng nhớ đến một chuyện, Dạ Vị Ương trực tiếp xem nhẹ lời trêu chọc của hoàng đế, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Bệ hạ, vi thần đã nghĩ ra cách giải quyết, nhưng không biết ý tứ của hoàng thượng thế nào.
18 So sánh này rõ ràng có vài phần hàm xúc châm chọc, Dạ Vị Ương nhất thời nhanh miệng mà nói ra, thói quen làm đại nhân vật ngẩng đầu ưỡn ngực ở thế kỷ hai mươi mốt, thật sự không quen chỉ vì cái mạng liền mọi chuyện ngoan ngoãn nghe theo hoàng đế.
19 “Hoàng thượng, cái gọi là quân thần khác biệt, thần sao có thể cùng hoàng thượng ngủ trên long sàng. ”
“Từ khi nào ngươi trở nên dài dòng giống bọn văn nhân hủ lậu vậy, đây đâu phải lần đầu ngươi leo lên giường trẫm, muốn nói nằm trên long sàng là cái tội, kia bây giờ trẫm không phải có thể hỏi tội ngươi?” Tựa hồ lười cùng Dạ Vị Ương đang khua môi múa mép nói nhiều, Tịch Thiên Thương bước đến trực tiếp đem Dạ Vị Ương từ trên luân y bế lên, người nọ nhất thời bị hù dọa không nhẹ.
20 Mảnh rừng phong kia ở ngay sau núi Hoàng gia lâm uyển, từ cửa Bắc hoàng cung một đường đi thẳng sẽ đến Phong Lâm biệt viện nằm sau núi, thưởng phong hội được cử hành một ngày một đêm trong biệt viện.