1 A Hòa được sư phụ nhặt bên ngoài sơn cốc ở Vong Ưu, là một cậu nhóc sáu bảy tuổi, bẩn đến độ chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt sáng màu đen, da chân bị rách, máu chảy đầm đìa, không biết đi bao lâu mới đến được Vong Ưu.
2 Y thuật và độc thuật của tôi ngày càng tiến bộ, có điều tôi thích độc dược hơn. Sư phụ nói lúc này tôi còn lợi hại hơn mấy danh y bên ngoài, Nhạc Ưu nói A Hòa đương nhiên giỏi hơn những tên lang băm ngoài kia, cũng nên xem xem là do ai dạy dỗ.
3 Sư phụ đã nghĩ thông suốt, nhưng có gì đó không ổn mà khi ấy tôi không biết đó là gì. Nhưng ít ra sư phụ không ở trong tình trạng nửa sống nửa chết nữa, mà đang sống, tôi có thể làm sư phụ thấy vui vẻ.
4 Tôi nói cho Vãn Ca biết công tử được an táng ở phòng nhỏ, anh lảo đảo bước đi, đứng trước cửa viện thấy phần mộ của công tử, dường như phải lấy hết dũng khí tích tụ bấy lâu mới đẩy cửa bước vào.
5 Ca ca và tẩu tẩu đã chết, vì đứa con gái nhỏ của hai người mà báo thù nên chết. Ta thấy cả bầu trời như sụp xuống, mẫu thân vì đả kích quá độ nên ngã bệnh, ta dù đau lòng nhưng vẫn phải quản lý chuyện làm ăn của Mạch gia.
6 Chẳng biết bắt đầu từ khi nào mà hắn cứ lẽo đẽo theo ta một bước cũng không rời. Sau đó tôi thấy hắn và Thanh nhi trốn ở hậu viên rất vắng vẻ, trông thật thân thiết.
7 Mấy ngày nay ra ngoài ta luôn có cảm giác có người nhìn ta, nhưng không phát hiện ra là ai. Đã liên tục mấy ngày nay, ta cảm thấy ánh mắt ấy không có ác ý, hơn nữa còn rất thân thuộc, ta nghĩ ta biết đó là ai.
8 Đứa bé này không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó có phẩm chất đặc biệt của Vong Ưu, rất đơn thuần. Ta thu nhận nó làm đồ đệ, học y thuật, nhưng nó thích độc dược hơn nên ta dạy nó.
9 Ta có thể thấy Thanh nhi thật sự rất đau lòng, nó đã an bài xong mọi chuyện của Mạch gia, người không biết gì cũng có thể nhìn ra trong mười năm Mạch gia sẽ không xảy ra chuyện gì sai xót.