41 Một tuần sau, Yunho được bác sĩ cho về nhà, anh luôn muốn Jaejoong đỡ lấy anh và không cho bất cứ chạm vào vết thương của anh ngoài Jaejoong. Tất nhiên là anh có nguyên do chứ, vì mỗi lần như thế anh đều đòi Jaejoong một cái hôn và tất nhiên là cậu không từ chối, tất cả đều chỉ xuất phát từ sự lo lắng mà Jaejoong dành cho Yunho
Cũng đã 1 tuần nay bố mẹ của Yunho không xuất hiện, có đôi lần cậu hỏi Yunho nhưng anh chỉ nói mập mờ rồi chuyển đề tài nên cậu cũng không hỏi nhiều
_Joonggie ah! Anh hỏi anh một chuyện nhé?- Yunho nhìn cậu trong khi cậu thổi cháo cho anh
_huh?
_nếu một ngày nào đó, anh……khiến cho ba em….
42 Jaejoong chạy nhanh ra ngoài với gương mặt đỏ như gất của mình, cậu không thể tưởng tượng được ông Jung lại nói điều đó với cậu, một điều mà có mơ cậu cũng chưa từng mơ đến
_Joonggie!- Yunho cùng với chiếc xe lăn đi về hướng cậu
_ah! Yunho!- cậu xấu hổ, không dám quay lại nhìn anh
_em sao thế?- Yunho nắm tay Jaejoong và cố gắn xoay mặt cậu về phía anh
_ah!- cậu cúi đầu- em….
43 Yunho bế Jaejoong xuống đồi, cậu gần như đã lã đi trong tay anh, đặt cậu vào xe, Yunho không quên lấy áo khoát của mình phủ kín vai cậu và ôm cậu thật chặt
Về đến nhà, Yunho vội thay đồ cho Jaejoong và đặt cậu lên giường
_ư…ư….
44 Yunho tỉnh dậy với cái đầu ê ẩm và Yoochun đang ngồi chiễm chệ nhìn anh trong trang phục của chú rể phụ
-YA! MÀY TIN TAO BẮN BỎ MÀY KHÔNG HẢ?- anh hét vào mặt hắn
-tùy mày thôi- hắn thản nhiên như không- nếu không muốn cưới vợ thì bắn bỏ đi, sung trong hộc tủ ấy, ha ha, người ta nói lễ cưới mà có người chết là xui cả đời đấy, thử bắn đi- hắn thách thức
-mày!
-thôi đi, thay vì mày cự với tao thì lo mà mặc đồ vào, chỉ còn nửa tiếng nữa là tới giờ làm lễ rồi đó
-CÁI GÌ?- hắn hét lên Nửa tiếng sau Yunho nhìn xuống lễ đường trong khi chờ Jaejoong, trong thánh đường hôm nay đều là những người có máu mặt trên thương trường và cả thế giới ngầm, ai cũng vui vẻ cười nói trước ngày vui Yunho- ông chủ của thế giới ngầm và chủ tịch tập đoàn J.
45 Ánh nắng sớm cố gắn len vào từ khung cửa sổ để đánh thức hai người vẫn còn đang ngon giấc, nắng soi lên những dấu hôn vẫn còn đỏ ửng trên cơ thể, soi vào nụ cười hạnh phúc ngay cả trong những giấc mơ và hôn nhẹ lên đôi môi gợi cảm
Chói quá! Nhớ là đóng cửa rèm rồi mà
Anh đưa tay che đi ánh sáng trên mắt cậu và nhìn ra ngoài, có lẽ là 7h hơn rồi nhưng hôm nay trời nắng dịu nhẹ, không gay gắt như thường ngày, dường như nắng cũng đang chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ
Yunho nhóm cười cầm lấy cromot và điều khiển cho tấm rèm khép sát vào nhau, sau khi đã chắc chắn rằng không một “tên” nắng nào có thể xuyên qua được, anh mới nhẹ nhàng nằm xuống và ngắm nhìn người vợ xinh đẹp của mình
Jaejoong vẫn đang ngủ và đang xoay mặt vầ phía anh, trông Jaejoong ngủ thật thanh bình làm sao, từng đường nét trên gương mặt cậu đều ánh lên vẻ nhẹ nhàng và bình yên, đôi môi ấy đang dỗi ai thế? Sao cứ chu ra một cách đáng yêu vậy chứ? Khiến người nhìn không thể cầm lòng rồi này
Ngay cả khi ngủ em cũng đáng yêu như thế sao bé cưng, bắt đền em đấ, em luôn biết cách khiêu khích anh đấy
Yunho mỉm cười và hôn nhẹ lên môi Jaejoong
_uhm!- Jaejoong nhíu mày vì bị làm phiền, cậu từ từ mở mắt ra- hứ!
Cậu quay phắt đi khiến anh ngỡ ngàng
_bé cưng ah! Sao em lại như thế? Giận anh chuyện gì nào?- anh chồm người ôm cứng lấy cậu
_anh là tên vũ phu- cậu chu mỏ
_anh vũ phu?- anh ngạc nhiên- anh thương em không hết, làm sao nỡ đối xử không tốt với em chứ?
_hôm qua, hôm qua anh….
46 Yunho dìu Jaejoong vào phòng, nội thất bên trong càng khiến cho cậu kinh ngạc hơn Căn phòng rộng lắm, chúng được trang trí theo lối cổ điển, toàn bộ đèn trong phòng đều được kết thành chùm nhỏ trông rất lãng mạn.
47 Flashback Yunho đã về nhà sống với gia đình chúng tôi được 1 tuần và anh ta tỏ ra rất biết điều, hình như anh ta đang ngại vậy, cũng phải thôi, một người không quen biết mà lại ở nhờ thì không ngại sao được, nhưng không sao, chúng ta cùng cảnh ngộ mà, tôi sẽ giúp anh nhé ………….
48 Yunho đi tắm sau khi đã cố gắn trấn tĩnh vợ yêu của mình, vụ việc ngày hôm nay thật sự đã làm cậu hoảng sợ và tệ hơn nữa là cậu có vẻ nhớ đến chuyện xưa nữa.
49 Vuốt nhẹ gương mặt đang say ngủ của cậu, anh thật không dám tin rằng anh đã có cậu trong vòng tay mình. Những tưởng đó là một điều quá sức với anh, cậu quá xa vời, quá khó để nắm bắt và càng khó hơn nữa khi anh đã để lại cho cậu một kỷ niệm vô cùng xấu mà cả đời này anh vẫn không thể nào xóa nó được, chỉ còn cách cố gắn tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp với cậu mà thôi Đôi môi này đã từng là niềm ao ước của anh, cho đến bây giờ, anh vẫn không thôi ao ước nó, ao ước được đặt lên đó những nụ hôn nồng cháy, áo ước tên mình được xướng lên và ao ước đôi môi đó luôn nở nụ cười với anh, tất cả của cậu, đều là ao ước của anh Trông Jaejoong ngủ mới thánh thiện làm sao, anh không dám cho cậu biết về gia thế nhà anh, nếu cậu biết, cậu có bên anh không? Nếu cậu biết mẹ và cậu anh là chủ của thế giới ngầm, nếu cậu biết bọn xã hội đen ngày ấy, Hyori và cả cha mình đều chết dưới tay gia đình anh thì cậu sẽ nhìn anh như thế nào? Có còn ngọt ngào với anh như thế này không? Có còn ngã đầu lên vai anh mà ngủ ngon lành không? Có còn vui vẻ như thế này không? Không! Anh sẽ không bao giờ để điều đó xảy ra, cậu sẽ không bao giờ biết về điều đó, không bao giờ, mãi mãi……
_anh yêu em lắm cưng ah! Yêu đến nỗi có thể lấy cái mạng này đặt dưới chân em, yêu đến nỗi anh có thể chống lại cả thế giới để yêu em, yêu lắm cưng ah, yêu vợ lắm- anh nói khẽ Không biết Jaejoong có nghe hay không nhưng môi cậu dần vẽ lên một nụ cười Hạnh phúc Cũng giống như lần trước, Jaejoong đã không ăn gì trong suốt chuyến bay và lần này cậu cảm thấy rất mệt Biệt thự trắng
_chúng con đã về ạ! Yunho và Jaejoong mặt trang phục truyền thống và quỳ lại ông bà Jung
_ngoan quá- ông Jung gật đầu cười- hai đứa đi chơi vui vẻ chứ?
_dạ vui ạ, vui lắm- Yunho cười tít mắt và anh sẽ không kể cho bố mẹ biết vụ cướp ở tiệm nữ trang_chúng con có ít quà biếu bố mẹ, hy vọng bố mẹ vừa ý- Jaejoong mỉm cười và đẩy hộp quà về phía ông bà Jung
_gì thế?- bà Jung tò mò mở ra
_chắc chắc bố mẹ sẽ thích- Yunho vỗ ngực- vợ con lựa mà
_trời đất ơi! Sao con biết mẹ thích mà mua cái này cho mẹ vậy? Bà ướm sợ dây chuyền làm bằng ngọc trai đen lên cổ và tấm tắt khen
_woa! Cây gậy này tốt đấy, ngày mai phải ra sân golf thử mới được- ông nhìn ngắm món đồ chơi yêu thích của mình- con giỏi quá, biết bố mẹ thích gì nữa cơ đấy
_cũng nhờ Yun đấy ạ- Jaejoong cười
_được rồi, hai đứa ra ngoài đi, chắc Junsu và Yoochun nó nhảy dựng ở ngoài đó rồi đó- bà khoát tay
_dạ Yunho và Jaejoong đứng lên và đi ra ngoài Phòng khách
_cái này cho cậu này, biết thích bóng nên tặng đấy- Yunho thảy cho Junsu quả bóng có chữ ký của David Beckham
_woa! Sao hay vậy? mua đấu giá hả?- Junsu háo hức
_không, tình cờ anh ta và vợ ở cùng khách sạn nên nói vài câu thôi- Yunho cười- còn mày- anh nhìn sang Yoochun- tao chẳng biết tặng mày cái gì vì sở thích của mày là phụ nữ mà Yunho kết thúc câu nói là khi Junsu lườm Yoochun bằng đôi mắt….
50 Ngày hôm sau, Yunho lại trở về với công việc bận rộn của mình, anh không cho cậu đi làm nữa vì bảo rằng “anh sẽ kiếm tiền nuôi em và con, còn em chỉ cần vui vẻ là được rồi”
, bố mẹ anh cũng sang Mỹ để giải quyết công việc mà họ đã bỏ lại khi nghe tin Yunho bị thương phải nhập viện.
51 Yunho bỏ ngang cuộc họp và chạy vội về nhà, chưa bao giờ nhân viên trong công ty thấy anh như vậy, làm cái gì cũng giống như gà mắc tóc, cầm hồ sơ bỏ vào cặp cũng không xong, bước ra cửa thì bị vấp, đến thang máy thì không biết bấm vào đâu nữa, nói chung là chưa bao giờ họ thấy tổng giám đốc của họ “hậu đậu” như vậy
_anh Yunho!- Taehee gọi với theo- để em đưa anh về, điệu này anh về không nổi đâu
Yunho chỉ biết ờ ờ rồi đưa chìa khóa xe cho Yunho, trên suốt quãng đường đi anh cứ cười tủm tỉm suốt, đôi lúc thì hối cô nhanh lên khiến cô cũng phì cười, đúng là, tâm trạng sắp làm cha người nào cũng như thế cả
Yunho mở cửa xe và chạy nhanh vào nha
_Dana! Joonggie đâu rồi?- anh hỏi gấp
_vẫn ở trong đây ạ!- Dana lo lắng chỉ về phía toilet- tôi đã hỏi cậu ấy mấy lần nhưng đáp lại là tiếng thở dốc và tiếng nôn mửa thôi
Yunho chạy vội lại toilet
_cưng ah! Em không sao chứ? Ra đây đi!
_em buồn nôn quá, ọe….
52 Do uống thuốc và ăn uống đúng giờ, Jaejoong đã nhanh chóng khỏe lại, cậu cũng đã tiếp tục học anh văn với Mike và hay trò chuyện với Selina, tuy nhiên, khoảng hai tuần sau khi cậu khỏi bệnh, cảm giác đó lại về, nhưng lần này cậu không cảm thấy đau bụng cho nhiều, Jaejoong đã nhiều lần mua thuốc về uống thêm nhưng hình như kết quả không khả quan lắm Café Star
-cậu không khỏe ah? Sao mặt lại xanh đến thế? – Selina chăm chú nhìn vào mặt cậu
-ah! Tớ lại bị rối loạn tiêu hóa nữa rồi, ba tuần trước cũng bị như thế nhưng nặng hơn, tớ cũng mua thuốc uống rồi, đừng lo- Jaejoong cười trấn an cô
-uh! Vậy thì được rồi, ăn uống điều độ là ok, chắc sẽ mau khỏi thôi
-uh!
-mà Jaejoong này, nghe nói bên công ty của chồng cậu sắp cho ra mắt bộ sưu tập xuân hè phải không? Chừng nào ra mắt vậy?_huh?- cậu tròn mắt nhìn
-tuy tớ là người mẫu bên S.
53 Đặt Jaejoong lên giường, anh cũng lên theo cậu, hôm nay anh không làm việc nữa, ôm cậu thôi, chỉ ôm cậu thôi nhé, ôm cậu và cả con nữa
-bé ngoan ah! Con nhất định phải ngoan đấy, không được bó bố mẹ mà đi, không được ăn hiếp mẹ con nhé, mẹ con yếu lắm đấy, bé là bé ngoan nhé- anh thì thầm khi hôn bụng cậu- ngủ ngon cưng ah! ………….
54 Trời ơi! Sao chẳng có ai bán vậy trời?
Yunho vừa lái xe vừa nhìn ra ngoài, 3h sáng, đường phố vắng tanh, chốc chốc mới có hiếm hoi 1 vài chiếc xe chạy ngang qua, Yunho cảm nhận được cái lạnh bên ngoài mặc dù anh đã bật hệ thống sưởi trong xe và có mặc thêm áo ấm
Lạnh thế này, không biết Joonggie có mặc thêm áo hay đắp chăn không đây
Yunho định gọi điện cho cậu nhưng anh phát hiện ra anh đã quên đem theo máy vì lúc nãy đi vội quá
Xe anh chạy lòng vòng hơn 2h đồng hồ mới thấy người phụ nữ dọn hàng ra bán, mừng rỡ anh thắng xe và đi xuống
_lấy cho tôi 5 củ
Mất nửa tiếng để bà nướng, Yunho mừng rỡ láy xe về nhà
_cưng ah! Anh mang khoai về rồi nè
_sao anh đi lâu quá, em gọi thì anh lại để máy ở nhà, em lo lắm- Jaejoong ôm chầm lấy anh, mai mốt em có thèm gì thì sẽ không nói đâu, bắt anh chạy đi như thế này em đau lòng lắm, anh mệt không?
_anh không mệt, em cũng không được giấu anh, thèm cái gì thì phải nói anh biết ngay, biết chưa? Anh là anh lo cho con thôi, ứ lo cho em đâu nhé- Yunho vừa cười vừa thở- xem này, khoai nướng nóng hổi, vừa thổi vừa ăn đây- Yunho đong đưa bịt khoai nướng trước mặt cậu
_nhưng mà….
55 Nhac cho chap. nhaccuatui. com/nghe?M=qm0UYEp6IN
Yunho’s POV
Tính đến hôm nay là em đã mang thai 1 tháng rồi, vui lắm, vui lắm lắm, nhìn bụng em kìa, nó có vẻ tròn ra rồi đấy, hay là tại anh hoa mắt nhỉ.
56 Jaejoong mệt mỏi nằm lên giường, cậu không muốn nghĩ nữa, thật sự không muốn nghĩ nữa, cậu tin
Yunho, bất cứ giá nào cậu cũng không tin những gì cậu nghe thấy, trừ phi….
57 Nhạc cho chap
. nhaccuatui. com/nghe?M=92vPzyZcCW
Yunho tát nước vào mặt mình một cách khó nhọc, chuyện mà anh lo sợ cũng đã đến, cậu muốn rời xa anh, nhưng anh không thể, ánh sẽ chết mất, anh muốn cầu cứu vợ chồng Junsu nhưng không được, mẹ Yoochun đang bệnh và đang ở nước ngoài để chăm sóc cho bà, bố mẹ anh cũng đi qua Mỹ để giải quyết rắc rối bên đó, còn lại một mình, anh không dám chắc rằng có thể giữ cậu lại bằng tình yêu của mình hay không nữa, anh sợ lắm, anh sợ một ngày nào đó, Jaejoong của anh sẽ không còn ở trong
ngôi nhà này nữa
Không thể để Joonggie rời khỏi mình, không thể, không thể được, mình không thể mất em ấy, mình không có phép điều đó xảy ra
_cưng ah!- Yunho làm một vẻ mặt vui vẻ như bình thường bước vào phòng cùng với tô cháo nóng trên tay- Dana nấu cháo rồi, món cháo thịt mà em thích này, ăn đi, anh bón cho em ăn nhé
_anh ah!- Jaejoong nhìn thẳng vào Yunho
_đừng nói gì hết em, em cần giữ gìn sức khỏe cho con chúng ta, em yếu lắm cưng ah, há miệng ra nào- Yunho mỉm cười gượng gạo đưa muỗng cháo đến môi cậu
_em không muốn ăn Yun ah! Anh nghe em nói được không?- Jaejoong nhìn thẳng vào mắt anh- chúng ta không thể như thế này được anh ah
Không thể được nữa rồi anh ah, em sẽ sống với anh như thế nào đây?em sẽ phải nhìn anh như thế nào đây? Em quả thật không biết phải làm sao anh ah, em không biết, em cần phải suy nghĩ lại chuyện của chúng mình anh ah
_cưng ah!- Yunho cười với cậu- ăn đi, nguội rồi- giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống má anh nóng hổi- cháo thịt mà em thích nhất này, anh còn giữ hủ mắm đấy, anh không quẳng nó đi mà chỉ giấu em thôi, bây giờ em muốn ăn không? Anh đi lấy cho em ăn, hay là anh đi nướng bắp, nướng khoai cho em nhé, ah, mà anh mới đóng có 8 cái nôi thôi, còn một cái nữa chưa đóng, anh đi đóng đây, bận rộn quá, anh bận lắm lắm, anh đi đóng nôi cho con chúng ta nhé- Yunho nói một cách hoảng loạn, anh cười nhưng nước mắt anh rơi giàn giụa trên mặt
_anh ah!- Jaejoong ôm chầm lấy anh- đừng như thế được không? Em xin anh, anh đừng như thế Yun ah- cậu khóc
_đừng bỏ anh em ah! Làm ơn đừng bỏ anh, đừng đem con rời xa anh, là con của chúng ta em ah, là tình yêu của chúng ta em ah, làm ơn đừng đi có được không, anh xin em đấy- Yunho ôm cứng lại cậu mà khóc- đừng đi em ah!
Em không muốn, em không muốn đi, nhưng anh ơi, em nhìn anh như thế nào đây? Chẳng lẽ em lại xem như không có gì sao anh? Chẳng lẽ em lại sống với anh như ngày trước mà không mảy may một chút nào sao? Tuy em không nhận ông ta là ba nhưng rốt cục, ông ta vẫn là người gieo mầm sống cho em, khiến em có thể hiện hữu trên thế giới này, nói thế nào, ông ấy cũng là ba của em anh ah, em có thể sống với một người đã giết ba em ư? Em yêu anh Yun ah, em yêu anh…nhưng….
58 . nhaccuatui. com/nghe?M=f4Hn2_9RkD
Jaejoong’s POV
Rời khỏi tổ ấm của chúng ta, em giống như một kẻ không biết phương hướng, em không biết phải về
đâu, em không thể về với Taehee được, con bé vẫn còn nhỏ, Taehee cần phải sống thật vui vẻ và nó
không cần phải biết vầ điều này, Yun ah! Bây giờ em nên đi đâu đây anh? Em nên đi đâu bây giờ?
Em đang ngồi trên chuyến xe cuối cùng về Chungnam, hai bên đường là hoa rất đẹp anh ah, nếu có
anh, nhất định anh sẽ thắng xe lại là hái chúng cho em, nhưng….
59 _KHÔNG, ĐỪNG ĐẨY EM ẤY ĐI, ĐỪNG ĐẨY EM ẤY ĐI, ĐỪNG BỎ ANH EM AH! ĐỪNG BỎ ANH LẠI EM AH!!!!!!!
_Yunho ah!
_ĐỪNG BỎ ANH EM ƠI! LÀM ƠN TỈNH LẠI, NHÌN ANH NÀY, NHÌN ANH- Yunho lật tấm khăn trắng- NHÌ….
60 Woa! Hôm nay trời thật trong lành, tôi vươn vai vài cái và nhìn sang thiên thần của tôi, em ấy vẫn đang ngủ, trông kìa, 4 tháng không gặp, Joonggie của tôi ốm xanh đi nhiều lắm, dù đã nghỉ ngơi gần một tháng nhưng sức khỏe em ấy vẫn chưa thể trở lại như ngày xưa, thật là lo quá đi
Như thường lệ, tôi sẽ thức dậy lúc 7h sáng và Joonggie sẽ chuẩn bị bữa sáng cho tôi, luôn luôn là những món tôi thích và chúng nóng hổi, tôi sẽ thoải mái cùng ăn với Joonggie trên giường của chúng tôi, sau đó tôi sẽ thay đồ, Joonggie sẽ chuẩn bị cặp táp cho tôi và sẽ thưởng cho tôi một nụ hôn dài trước khi bước ra cửa, nhưng….