1
Thơ rằng:
Mỹ nhân không đầu, há chẳng vứt bỏ vương pháp
Thi hài mục nát, án oan nhất định phải rửa
Năm thứ hai đời Tống Nhân Tông, ở phủ Huy Châu thuộc Trực Lệ có xảy ra một vụ án lớn.
2 Nhà trọ Phong Trần, thực chẳng phong trần chút nào. Tòa nhà hai tầng rộng lớn, treo cao tấm biển gỗ lim mạ viền vàng ròng, khu sân trong chín khúc lả lướt.
3 Đinh Tích Tích dẫn hai người xuống lầu, đi dọc hành lang quanh co, đến trước một gian phòng bốn bề tĩnh lặng. Mái hiên thẳng tắp, chỉ đôi chỗ xộc xệch, một thiếu nữ đẩy cửa chầm chậm bước ra ngoài.
4 Bạch Ngọc Đường nói chưa dứt câu đã thấy tiểu nhị Lô mặt rỗ của nhà trọ Phong Trần đỡ Triển Chiêu từ góc tường nhảy xuống. Triển Chiêu mặt mày tái nhợt, bước chân xiêu vẹo, bảo kiếm tùy thân Cự Khuyết lại nằm trong tay Lô tiểu nhị, nhất định vừa rồi mới trải qua một trận kịch chiến.
5 Khi còn ở kinh thành, Trình Khuyết Tông đã từng có dịp gặp gỡ với Triển Chiêu, thấy anh nói năng mộc mạc bình dị, tao nhã lịch sự, so với tin đồn uy võ thần dũng thật khác nhau một trời một vực, đoán chừng lời đồn đãi trên giang hồ chưa chắc có thể tin được nên cũng không để tâm đến làm gì nữa.
6 Giờ mẹo ngày hôm sau, hậu viện phủ Khai Phong vẫn bình thường như bao ngày khác, nha dịch vận trang phục chỉnh tề, tay cầm đao, đứng nghiêm trang như những pho tượng.
7 Bạch Ngọc Đường đi không ngừng nghỉ, phóng ngựa chạy như bay tới quê của Lý thị là huyện Văn An thuộc phủ Huy Châu; có điều, trong lòng vẫn hậm hực chuyện bị Triển Chiêu bỏ lại, một mình đi trước tới thám thính tiệm áo liệm Vĩnh Ninh.
8 Sau khi Triển Chiêu được đưa về phủ Khai Phong, Công Tôn tiên sinh lập tức chẩn bệnh chữa trị. Mặc dù anh bị trúng thuốc mê trong thời gian dài, nhưng do nội công thâm hậu, cộng thêm thể chất cũng tốt, nên dùng thuốc đều đều trong mấy ngày thì sẽ hồi phục như cũ.
9
Bạch Ngọc Đường nghe thế nhảy dựng lên, thất thanh nói. “L-Lý cô nương?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
“Triển mỗ cũng là nhờ bát cháo độc này mới nhận ra.
10
Tiếng trống dồn dập vang lên, nha dịch hai bên dài hơi hô vang. “Ùy — ù —”
Phủ doãn phủ Khai Phong thăng đường, Công Tôn tiên sinh ngồi một bên, Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ bốn người đứng đều hai bên.
11
Bên ngoài công đường, trên nóc phòng khách, năm bóng người đứng dưới ánh mặt trời chói chang.
Hàn Chương thở dài nói. “Lão Ngũ, thật không đi gặp Lý cô nương một lần cuối?”
Bạch Ngọc Đường mở quạt che mặt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, ý tứ nói.
12
Thơ rằng:
Giai nhân tóc xanh, lại thành âm hồn nơi giếng
Nỗi oan mười năm, cuối cùng cũng được biết đến
Năm thứ hai đời Tống Nhân Tông, vụ án con dâu trưởng Lý thị của quốc công ở Huy Châu chết mất đầu đã được làm sáng tỏ, bố cáo khắp thiên hạ.
13
Huy Châu, phủ Thiện quốc công
Cổng lớn sơn son thiết vàng, ngói xanh trụ đỏ, trạm trổ tượng đầu rồng tinh xảo. Hành lang vắng vẻ hắt lên ánh lung linh ngọc thế qua khe rèm trúc.
14 Quạ bay hỗn loạn, cây cối mông lung. Trên con đường dẫn từ Biện Kinh đến Huy Châu có hai con ngựa dũng mãnh một trước một sau theo gió mà tiến. Trên lưng con phía trước là một thanh niên nho nhã, tuấn tú, mặc bộ quần áo màu lam, đai lưng màu trắng, cổ kiếm giắt ngang hông, nếu không là phong thái ôn hòa, nhã nhặn, còn là chút nhẹ nhàng, anh kiệt.
15 Người kia mặc bộ quần áo của đạo sĩ dạo, cây cờ hiệu dựng một bên, vóc người thì bé xíu lại còn gầy như que củi, đã thế mặt trông như con bệnh mới ốm dậy, cộng thêm đôi mắt ti hí đầy xảo quyệt, hai chòm râu cá trê đang vênh lên đầy đắc ý, quả nhiên chẳng còn ai khác ngoài Tứ đảo chủ của Hãm Không Đảo – Phiên Giang Thử Tưởng Bình.
16 Qua một ngày, chính là thời hạn đón dâu kia. Đại Phong Trại từ sáng sớm đã sai mấy chục tên lâu la đến khua chiêng gõ trống, ca hát âm ĩ, huênh hoang tới nhà Thiệu lão.
17
“Cậu là… Triển Chiêu?!”
Triển Chiêu cũng nhận ra người này, sững sờ một lúc rồi nói.
“Ngài là… nhị công tử của phủ quốc công?”
Bạch Ngọc Đường gãi cằm, khoanh tay lạnh lùng nói.
18 Triển Chiêu nghe thấy âm thanh trầm thấp khàn khàn kia rất quen tai, đột nhiên nhớ lại được, giơ tay xuất chưởng, đẩy Bạch Ngọc Đường ra hơn cả trượng, la vội lên.
19 Trong màn đêm thăm thẳm, một nhân ảnh mơ hồ chậm rãi bước tới, tay trái tha một bọc vải to, tay phải đặt trên chuôi kiến, lóe lên dưới ánh trăng nhạt màu.
20 Tâm trí rốt cuộc cũng vùng thoát ra được khỏi hố đen tăm tối của đau đớn và khổ sở, cơ thể như như mang bệnh nặng, mệt mỏi và vô lực, chật vật mở mi mắt nặng nề, trong mơ hồ cảm thấy có một tròng mắt đen đầy lo lắng tiến lại gần, giữa ánh nến lung linh nơi đầu giường, trông chúng lại càng thêm rực rỡ, sáng chói.
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Xuyên Không
Số chương: 121