21
Gió âm nổi lên, tử khí phủ người.
Lặng im không gây tiếng động nào, hai thân ảnh một lam một bạch mở cửa phi thân lên nóc nhà.
Cách đó không xa có một cô gái mặc một bộ quần áo màu đỏ, uy nghiêm đạp gió, chân không chạm đất.
22
Mồ hôi lạnh nhễ nhại, một lần nữa chịu đựng đau đớn nát da nát thịt.
Lúc bị độc phát có thể vì đau đớn mà ngất đi, không chừng lại là một loại giải thoát.
23
Nửa tháng sau, trên con đường dẫn ra khỏi thành Huy Châu có ba con ngựa đang nhàn nhã bước đi chậm rãi.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười chói tai phát ra phá bĩnh không khí yên tĩnh, đánh động mấy con chim tội nghiệp.
24
Vào đề
Thơ rằng:
Mỹ nhân tặng đao nạm vàng, sao dám chỉ báo ngọc quỳnh dao?
Đường xa không quản ý tiêu dao, sao lại để lo nghi phiền nhiễu?
Năm thứ hai đời Tống Nhân Tông, quốc chủ Tây Hạ – Lý Nguyên Hạo – dâng thư thuận hàng, thề xưng thần, vĩnh viễn hòa hảo.
25 Không biết bản thân đã hôn mê trong bao lâu, chỉ cảm thấy cả người như đám mây bềnh bồng, như ba hồn bảy vía đã rời khỏi thân thể, lẳng lặng đến đứng trước quỷ môn quan mà bồi hồi.
26
Đông Kinh Biện Lương, phủ Khai Phong
Ánh thu nhạt màu, sương sớm lành lạnh.
Trong thư phòng của mình, phủ doãn Bao Chửng chắp tay đi đi lại lại hồi lâu, chân mày trầm tư cau lại.
27
Trời trong gió mát, mây che đỉnh núi.
Ngoại ô Biện Lương, bãi đi săn Tây Sơn cheo leo trên ngọn Thương Tùng chót vót, núi non trùng điệp, thấp thoáng sau tầng mây mờ ảo.
28
Núi sâu vắng vẻ, đá hiểm đường nguy.
Mặt trời về tây, bụi tung cay mắt, gió thu cuốn cỏ, đàn chim tung cánh.
Xa xa tiếng vó ngựa vang rền như sấm chớp.
29
Kim Loan bảo điện, cung khuyết nguy nga.
Dẫu có đêm khuya nhưng đèn đuốc vẫn thắp rực rỡ như ban ngày.
Trong thâm cung nội uyển, ngự thư phòng một mảnh yên lặng như tờ.
30
Màn đêm mờ ảo, mây mù giăng kín.
Giữa chốn rừng sâu tọa lạc một ngôi miếu cổ lâu năm, mái nhà sập xệ, gạch ngói ngổn ngang, nhìn sao cũng thấy thê lương đổ nát.
31 Triển Chiêu đánh mắt về phía mấy cái vò vỡ, chạm phải tờ giấy dán màu đỏ chữ vàng ghi “Quán rượu Giang Ninh” dù cũ nhưng vẫn đọc được rõ ràng, tự dưng lại thấy buồn cười.
32
Hãm Không Đảo, Lô gia trang.
Cuối thu, cây cối thay áo, trên hòn đảo nhỏ thế ngoại đào viên cảnh sắc an lành ở khắp mọi nơi. Hiện giờ là buổi sáng sớm, mọi người đều trong giấc mộng, bỗng phía hậu viện vang lên tiếng kêu gấp gáp.
33 Triển Chiêu ở Hãm Không Đảo dưỡng thương mấy ngày, may mắn có Lô phu nhân mát tay nên nội ngoại thương gì cũng dần khỏi hẳn. Bạch Ngọc Đường bình thường miệng mồm chua ngoa, lại chưa từng hầu hạ ai bao giờ nên lóng ngóng, vụng về vô cùng, được cái vô cùng tận tâm.
34
Gió thu xào xạc, mưa bụi mông lung.
Giọt mưa se lạnh đánh xuống tàng cây, lá cũ oằn mình chịu đựng để rồi theo gió bay bay.
Tiếng vó ngựa vang vọng dậm thình thịch trên mặt đất bùn lầy, để lại đằng sau tàn tích lộn xộn.
35
Cành lá buông lãng đãng, đông nam ngày khói sương.
Bầu trời ảm đạm, trên nhánh cây trụi lá có treo một lấm biển đề chữ “Rượu” phất phơ bay theo gió.
36
Tường đỏ ngói xanh, cửa ngọc quỳnh môn.
Ánh sao chiếu sáng bầu trời, hai hàng nhật nguyệt dạo quanh.
Mây lành vạn dặm, đan xen bềnh bồng, bao phủ lấy hoàng cung nội uyển của Đại Tống.
37
Thành Biện Kinh, phủ nha Khai Phong
Sắc trời lờ mờ, sương mù che phủ.
Mấy nha dịch trực ban ngáp dài, dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, tháo then cài mở cánh cửa đen nặng nề ra, một ngày bận rộn lại bắt đầu.