1 Đầu tháng năm, thời tiết đã rất nóng. Ngôn Thư Vũ mặc một chiếc t-shirt mỏng, ngắn tay đứng trong bếp bận rộn. Màn đêm dần buông, ánh dương cuối ngày len lỏi qua khung cửa sổ, ánh lên khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Ngôn Thư Vũ.
2 Trang Khải tiến vào phòng ngủ vừa vặn lúc Ngôn Thư Vũ vừa xem xong quyển sách. Trang Khải đến gần, xốc chăn lên chui vào giường. Tháng năm thời tiết tuy nóng nhưng trong phòng điều hòa nhiệt độ thấp, đắp một tấm chăn mỏng cảm giác thật thư thích.
3 Ở Đại học, Ngôn Thư Vũ theo học ngành kế toán. Gia đình có một công ty kế toán viên cao cấp, cộng thêm Ngôn Thư Vũ vốn tỉ mỉ, cẩn thận càng tăng thêm sự uy tín, tin cậy, tương lai của cậu với nghề này có tiền đồ không nhỏ.
4 Hôm nay trời không mưa, ánh mặt trời rực rỡ, nhiệt độ bên ngoài lên đến 33 độ làm cho người ta một bước cũng không muốn đi ra ngoài. Ngôn Thư Vũ tan tầm đang chuẩn bị rẽ qua siêu thị mua thức ăn thì nhận được điện thoại của Trang Khải.
5 Buổi trưa, Ngôn Thư Vũ nhận được điện thoại của chị gái. “Làm sao vậy, chị?” Ngôn Thư Vũ có điểm ngoài ý muốn, đã lâu rồi chị không tìm cậu, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì, nội tâm không ngăn được có điểm sợ hãi.
6 Thời tiết càng ngày càng nóng. Không khí oi bức ép người ta đến không thở nổi, tưởng chừng như có thể phát hỏa ngay lập tức. Vào mùa hè, thứ mà người thành phố G thích nhất chính là loại trà lạnh giúp thanh nhiệt giải độc, tựa hồ uống đã thành thói quen.
7 Đồng hồ sinh học của Ngôn Thư Vũ trước nay cực kì chuẩn, như mọi ngày đã tỉnh lại. Từ từ mở mắt nhìn sang vị trí bên cạnh mình, một mảnh lạnh lẽo, chứng tỏ Trang Khải không hề về nhà.
8 Lại qua mấy ngày, thời tiết đã không còn oi bức như trước. Công ty gần đây gặp chuyện,Trang Khải ngày ngày đều đi sớm về trễ. Ngôn Thư Vũ nhìn sắc mặt hắn ngày càng tiều tụy mà không khỏi đau lòng.
9 Ngôn Thư Nghi nhận được điện thoại của Ngôn Thư Vũ xong liền chạy tới quán café mà họ hay lui tới, nhìn thấy em trai ngồi ở chỗ khuất gần cửa sổ, một tay đỡ trán, ngẩn người nhìn cảnh sắc bên ngoài.
10 Mùa thu năm ấy Trang Khải cùng Ngôn Thư Vũ nói lời chia tay. Cũng từ mùa thu ấy, hắn và Đông Phái ở cùng một chỗ. Đông Phái là một thiếu niên tuấn tú, thậm chí còn có thể dùng từ xinh đẹp, đầu mùa hè đến thực tập ở công ty hắn.
11 Sau khi chia tay với Ngôn Thư Vũ, Trang Khải dọn ra khỏi tiểu khu, tìm một nơi khác để chuyển vào sống cùng Đông Phái. Đông Phái hỏi hắn tại sao lại phải rời đi, căn hộ đó vốn đã lắp đặt đầy đủ các thiết bị cần thiết, giao thông lại thuận tiện, xét trên phương diện nào cũng vô cùng tốt.
12 Đêm đã khuya, ánh đèn trong tiểu khu dần dần tắt hạ. Trang Khải ngồi trong phòng khách tối như mực, cảm tưởng mọi thứ dường như tan ra trong màn đêm. Hắn thả người trên ghế sopha, lần đầu tiên buông tâm trí thả lỏng mình vào hồi ức.
13 Lúc từ tiểu khu đi ra đã là buổi chiều, Trang Khải mờ mịt lái xe trên đường. Hắn đột nhiên không biết mình nên đi đâu, ngã tư trước mặt phồn hoa tấp nập, vậy mà hắn lại ngồi đây, nắm chặt tay lái, ánh mắt không tìm ra phương hướng.
14 Khi Ngôn Thư Vũ rời khỏi thành phố G, lúc đó đã là mùa thu. Cậu xin từ chức, thu thập vài món đồ quan trọng sau đó một người một hành lí ly khai thành phố mình đã sống nhiều nằm.
15 Đầu mùa xuân, các trường học phụ cận bắt đầu lục tục khai giảng. Tiệm bánh ngọt cũng dần đông khách hơn, bánh ngon cộng hai lão bản tốt bụng thu hút nhiều học sinh đến quán.
16 Sau khi quyết định xong, Ngôn Thư Vũ nhanh chóng chuẩn bị để trở lại thành phố G. Cậu gọi điện cho Ngôn Thư Nghi, đơn giản nói, “Chị, em sắp trở về. ”Ngôn Thư Nghi đương nhiên cao hứng, lập tức muốn nói gì đó nhưng lại do dự, khẩu khí trở nên vội vã.
17 Qua một vài ngày, Ngôn Thư Vũ bất ngờ nhận được điện thoại của Trang Khải. Ngôn Thư Vũ cầm điện thoại nhưng không tiếp, kinh ngạc nhìn cái tên hiện trên màn hình, cậu không nghĩ Trang Khải còn có thể gọi điện.
18 Một vài lần Trang Khải đến tiệm bánh cũng sẽ gặp Lâm Cảnh Thư. Hai người đều không biểu hiện gì khác thường, Lâm Cảnh Thư trước nay đối với ngoại nhân không thất lễ, Trang Khải tự nhiên cũng không nói gì.
19 Thành phố G sắp tới có cuộc thi làm bánh ngọt. Ngôn Thư Vũ vốn không định tham gia, cậu chỉ muốn làm việc mình thích chứ không ham danh hiệu, nhưng vì Lâm Cảnh Thư kiên trì đề xuất, hơn nữa nếu tham gia sẽ có cơ hội tiếp xúc với nhiều đầu bếp khác, tiện thể xác định trình độ của mình đang ở đâu.
20 Ngôn Thư Vũ nghĩ, có lẽ mình là người thiếu cảm giác an toàn, kể từ khi mang chiếc nhẫn kia mọi thứ xung quanh cậu từ từ thay đổi. Mỗi khi khẽ vuốt lên đồ vật nho nhỏ nhưng kiên định ấy, trong thâm tâm luôn tràn ra cảm giác ngọt ngào mơ hồ.