1 Dylan nằm mơ thấy mình bị chết đuối.
Trước tiên là sự tiếp xúc đau đớn. Là cái tát tê tái của mặt nước và vòng tay lạnh giá của lòng nước, từng đợt sóng hăm hở tóm lấy và lôi tuột nó xuống.
2 Không thấy ao, hồ, cũng không thấy sông, mà là biển, là chúa tể của tất cả ao, hồ và sông trên mặt đất. Biển là sinh vật sống, là con thú luôn đói khát há miệng chờ mồi.
3 Dylan đánh rơi quyển sách, tim đập liên hồi vì kinh ngạc.
Cậu-bé-bên-hồ kỳ lạ đưa tay lên vẫy, ngón tay co vào duỗi ra.
Dylan không dám nhúc nhích.
4 Nó đi đâu là Maro theo đó, huyên thuyên không ngừng và hỏi hết câu này đến câu khác. Cậu cứ như con cún con, chỉ cần được nằm dụi đầu vào đùi Dylan khi nó đang đọc sách thôi là đã cười mãn nguyện.
5 Mùa hè năm sau, Dylan bắt đầu tập vẽ. Nó ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế yêu thích, vẽ mặt hồ và ngọn đồi và chim và sóc thập thò dưới hiên nhà. Maro nằm cạnh nó, vắt khô lọn tóc ướt; Dylan vẽ cả cậu nữa, dáng người nhỏ nhắn, đôi tai nhọn kỳ lạ nhô ra dưới đám tóc vàng rối tung và nụ cười mê hoặc như của tinh linh.
6 Năm Dylan mười bảy tuổi, nó nhổ giò cao vọt lên, gương mặt cũng đẹp trai hơn dù vẫn lúng túng như trước, mỗi khi đỏ mặt lại giấu mình sau mái tóc, làm đứa con gái nào theo đuổi nó cũng bối rối ngạc nhiên.