1 Tôi là Kim Jaejoong, một thanh niên vô cùng ngoan ngoãn của thời đại mới, tôi không hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, thành tích cũng coi như khá.
2 “Thiếu gia, cơm tối đã chuẩn bị xong, Kim thiếu gia cũng ở lại ăn cơm sao?” Âu Bá cẩn thận nói với tôi. Thật đáng thương tôi đến giờ vẫn chưa hiểu rõ ràng chuyện đã phát sinh, liền cứ “Uh Uhm” đáp ứng.
3 Ngày hôm sau, vừa rời giường tôi liền chạy đến nhìn gương. Trong gương vẫn là bản mặt đáng ghét của Jung Yunho… Đây quả thực là phán quyết tử hình cho tôi rồi! Vén áo ngủ trước ngực lên, oa ~ Dáng người tên này thật tốt, cơ bụng rất rõ ràng.
4 Rốt cục nhịn đến giờ tan học, từ sáng đến giờ chỉ nhìn chằm chằm Jung Yunho, không nghe được bài giảng gì… Tên giả mạo chết tiệt này, cứ trêu chọc bạn bè của tôi! Tức chết tôi rồi.
5 Đứng trước cánh cửa quen thuộc, trong mắt tôi chợt đầy nước, nhà yêu quý a! Hyun Hyun (Người giúp việc nhà tôi) lại vứt rác ngay trước cửa! Ruồi bọ bâu đầy rồi! Tức chết tôi mất! Chẳng lẽ Jung Yunho không có biện pháp sửa cái này sao?!
Hyun Hyun đứng trước cửa chờ, mỉm cười nhìn chúng tôi, chân phía sau đẩy đẩy rác ra góc khuất, cô nghĩ tôi là người mù sao! Cho dù tôi là người mù, mùi thối như vậy cũng có thể ngửi thấy a!! Bất quá hương vị quen thuộc này lại làm cho tôi rơi nước mắt, tôi nghĩ hẳn đây là tức cảnh sinh tình đi, aizzz! Chỉ có người trí thông minh thật cao mới có thể giác ngộ ra điều này! Thôi! Thôi! Tôi hấp hấp mũi đi theo Hyun Hyun, thật nực cười! Nhà của tôi, tôi có thể không quen sao?.
6 Bận rộn với Yoochun nửa ngày mới thu thập hết đồ của tôi cả đáng giá lẫn không đáng giá, vì mấy thứ linh tinh nhiều lắm nên đành phải mượn Jung Yunho vài túi to…
“Jaejoong, sao nhiều vậy…” Trợ thủ đắc lực Yoochun mang theo bốn túi to, thở hồng hộc xuống lầu.
7 “Jaejoong, tên tóc vàng đi rồi, cậu đừng hoảng nữa…” Yoochun thấy người kia rời đi mới đi đến cạnh tôi, hừ! Lúc nguy hiểm như vừa rồi, tên tiểu tử này lại đi trốn sau gốc cây! Thật uổng công mình làm bạn với cậu ta từ lúc mặc quần đùi đến giờ!
“Uhm… Sao tự dưng mặt đất lại quay quay nhỉ…”
“…………”
Tên tóc vàng kia thật là, chỉ nói là buổi chiều, không nói với tôi là mấy giờ sao? Thật không chuyên nghiệp chút nào! Vốn không muốn nói nhiều với Jung Yunho! Nhưng hiện tại việc này có liên quan đến sự an toàn của tôi, tôi đành cắn răng giậm chân!
“Yunho a ~ ~ Ha ha ~~ Vội sao? Bả vai mỏi à?” Chỉ có thể hạ mình mà nịnh nọt cậu ta ╮[╯_╰]╭
Cậu ta liếc tôi một cái: “Không thấy tôi đang ngoáy lỗ tai sao? Thật là không có chút nhãn lực gì cả! Định tính toán tôi sao? Tránh ra!”
Tôi hậm hực lui về phía sau hai bước, đó là ngoáy lỗ tai? Tôi nghĩ cậu ta đang muốn xuyên thủng tai tôi thì đúng hơn! Lỗ tai xinh đẹp của tôi a
“Có việc gì cứ nói thẳng đi.
8 Qua cả trưa suy đi tính lại, tôi cuối cùng vẫn quyết định buổi chiều tan học thì đi gặp bọn tóc vàng! Đương nhiên, tôi kéo theo Jung Yunho làm bảo kê ~ (Thật ra là làm khiên gỗ! Tôi chết cậu ta cũng đừng hòng sống!)
“Tên trộm kia, xem đây!” Tôi dùng tốc độ sét đánh nện quyền lên mông Park Yoochun đi phía trước.
9 “Đưa cho tớ!!!” ~o(>_<)o>)o>
“Không cho!!!! ╭(╯^╰)╮"
“Thiếu gia, cậu đã ngủ chưa?”
Thanh âm trầm ổn của Âu Bá bất thình lình truyền đến từ ngoài cửa, tôi và Yoochun sợ tới mức ngay lập tức quăng luôn cái đĩa CD trong tay xuống đất.
10 “Yunho, chuẩn bị xong rồi sao?” Jung Yunho giả bộ mỉm cười trong sáng nhìn tôi đi xuống, thuận tiện còn ném một cái mị nhãn, đáng ghét… Biểu tình của cậu ta trong mắt tôi chỉ khiến tôi xúc động muốn thổ huyết, tôi chưa bao giờ bày ra cái biểu tình buồn nôn như vậy mà!!! Kim Jaejoong tôi khí phách đầy mình đấy!!!!
Ngồi trong xe tôi tận lực ngồi dịch sang một bên, tên kia vẫn không biết xấu hổ cứ ngồi dính vào.
11 “Cái gì? Cậu chính là giáo viên của chúng tôi?” Jung Yunho đẩy tôi ra đi đến trước mặt cậu nam sinh, vẻ mặt như vừa nuốt phải một con sâu.
Cậu nhóc kia ngượng ngùng cười cười: “Đúng vậy, tôi là Shim Changmin, từ giờ trở đi chính là giáo viên của anh, chiều nay sẽ chính thức bắt đầu học.
12 Tuy lúc ra cửa có chút xấu hổ nhưng có thể trở lại thân thể của mình quả thực quá tuyệt vời. Nháy mắt đã đến hai giờ chiều, Changmin đến gõ cửa phòng lúc tôi vừa ăn cơm xong.
13 “Jaejoong! Jaejoong!!!. . . . . . . ”
Để trả thù việc vừa rồi bị bà lão kia khiến cho xúc động mạnh, vừa mở mắt, chưa nhìn rõ cái gì, tôi đã đấm mạnh về phía trước! Ah… Động vào thịt, đánh trúng rồi!
“A!”
Sao lại là giọng nam? Hình như còn là giọng của mình nữa mà? Có dự cảm không ổn….
14 Người ta nói chẳng sai, no bụng thì phải giải quyết đến nhu cầu sinh lý a! Ăn cơm với Jung Yunho xong, chúng tôi trở về phòng. Vốn tôi định thả lỏng ngủ một giấc dưới sàn nhà tới sáng, ai ngờ tên kia vừa ngồi vào giường đã bắt đầu cởi quần áo.
15 Lộ kiến bất bình nhất thanh hống a ~ Cai xuất thủ thì tựu xuất thủ ngõa ~! Quyết ra tay! Thời tiết thật tốt a, nhịn không được lại muốn ngâm vài câu thơ
~(Trích ca khúc “Hảo hán ca” – nhạc phim “Thủy Hử” do Lưu Hoan thể hiện
Dịch: Thấy chuyện bất bình cùng hét to căm giận / Lúc cần ra tay thì ta quyết ra tay)
“Nói nhiều thế….
16 “Ha ha, không ngờ cậu có thể nghĩ ra nha. ” Tên Jung Yunho kia dùng cùi chỏ chọc vào người tôi: “Cậu xem, cậu khiến người ta sống lại rồi kìa. ”
Nói nhảm! Vốn là sống mà! Ngực kia còn phập phồng nhiều hơn so với tôi!
“Yunho, cậu có ý kiến gì không?” Junsu dường như sùng bái nhìn về phía Jung Yunho, cậu bé à, kỳ thật cậu nhìn tôi đó ~ Mình đẹp trai như vậy ~ Ha ha….
17 “Yunho thiếu gia, tổng giám đốc gọi!”
Ồ? Jung thúc thúc tìm tôi có chuyện gì….
Giữ chặt góc áo Jung Yunho: “Bạn thân, chừa lại cho tôi chút cơm, đừng để cho tên nhóc Changmin kia nuốt hết….
18 Gặm hết cái bánh bao, tôi thề sống thề chết không xuống dưới giường! Đương nhiên rồi, tên kia với thân thể đó sao có thể kéo tôi xuống được, ha ha, hoan hỉ ngủ trên giường đến giữa trưa.
19 “Không có biện pháp, cha cậu đưa ít tiền, chúng tôi có thể nghĩ ra mấy trò đó là không dễ dàng gì rồi! Tiền nào của đấy thôi ~” Changmin đứng đó nói, ah! Thắt lưng đau quá!
“Nhưng là, có thể đổi người khác không a, cậu xem xem, mới hai ngày, mấy vệ sĩ kia đều gầy một vòng….
20 “Này, cậu nói xem ngày mai chúng ta nên đi đâu chơi?” Tựa trên ghế salon nhàn nhã nhìn Jung Yunho không chút tinh thần đang đi vào.
“Này…. Tùy cậu a, lấy hộ tôi một cốc nước.