41 Thở không ra hơi chạy đến cửa phòng, nhấc chân lên chuẩn bị đạp, thật là khủng khiếp ah! Vốn chỉ nói tiếng động vật với Jung Yunho thì không sao, hiện tại ngược lại, toàn bộ thế giới! Ngoài Jung Yunho ra thì không ai có thể nói chuyện bình thường với tôi, ô ô!! Quá kinh khủng, ba vốn vì chuyện Jung Yunho hôn mê mà muộn mấy ngày chưa rời đi, hiện tại tôi phải từ biệt ba thế nào ah!!!!!
Cửa mở, một chân nâng lên định đạp mất đà, suýt nữa khiến tôi ngã.
42 Khinh bỉ liếc Park Yoochun nếu như không phải hiện tại không thể nói với cậu ta, bổn đại gia đã sớm hai tay chống nạnh tiến hành giáo dục tư tưởng với cậu ta rồi.
43 “Grrừừ…. ” Tiếng hổ gầm vang lên liên tiếp, bụi cỏ cách đó không xa khẽ lay động, một con hổ trắng rất lớn nhảy ra, sau đó, con thứ hai, con thứ ba…. Miệng mở lớn nhìn cảnh này, má ơi, nếu như con thứ nhất là hổ lớn, thì con thứ hai hay thứ ba phải là hổ khổng lồ a!!! Mấy con đằng sau, không thể dùng từ ngữ thông thường để hình dung, bóng của nó che hết mặt trời rồi, tôi muốn choáng luôn…
“Đây chính là bảo bối của tôi, bảy Tiểu Miêu!” Thanh âm đắc ý vang lên bên tai, tôi choáng váng được Jung Yunho nâng lên, mấy cái miệng to đùng đỏ lòm kia hướng về phía tôi, thỉnh thoảng phun nước bọt dường như mang theo H2SO4 đậm đặc, giật mình một cái nhảy vào trong ngực Jung Yunho.
44 “!! # [$]%. . . &*()@@”
Cũng không biết tôi thiên phú rất cao hay là mèo mù vớ cá rán, tôi tin tưởng là do tôi thiên phú rất cao! Tóm lại lúc bầy ong kia sắp đâm vào mình, tôi dùng sức thổi cái lá cây, đám ong kia tựa như thấy đèn đỏ phanh gấp lại, sao đó chậm rãi bay tản đi.
45 Ngoài muỗi ra, các loại côn trùng khác cũng xuất hiện.
“Kim Jaejoong! Cậu thả tôi ra!!!” Run rẩy bám vào người Jung Yunho, nhìn đám côn trùng, chỉ có thể càng thêm cảnh giác nắm chặt vợt muỗi trong tay, hai đùi quặp vào người Jung Yunho, đến thời điểm này lại chợt cảm thán vì sao eo của tôi nhỏ như vậy, nên hai đùi quặp lấy cậu ta thỉnh thoảng lại trượt, cộng thêm tôi sợ tới run rẩy và cậu ta tức đến run rẩy, rất nhanh chúng tôi liền hoa lệ ngã xuống….
46 Không biết bao lâu sau tôi mới mệt mỏi ra khỏi WC, cho dù mệt đến mấy khí lực đứng lên vẫn có, nhưng vì lừa gạt đám côn trùng do thám bên người, chỉ có thể giả bộ như sắp chết đến nơi.
47 Hưng phấn nhảy qua nhảy lại trên giường, toàn thể tế bào đều rất vui vẻ, kế hoạch hoàn mỹ thật sự đã có dược thiên thời địa lợi rồi, ha ha, chỉ còn thiếu nhân hòa nữa thôi!
Tiêu sái phất phất tóc, nở nụ cười với tấm gương trên vách tường, không phải chỉ là thiếu đi hai chiếc răng sao? Jung Yunho, cậu nên tự tin ah! Như thế này càng thêm đáng yêu đấy!
“Cô lê ~! Kan Jae Jon, mà là heo nhất! (Cố lên! Kim Jaejoong, mày là giỏi nhất!)” Rất nghiêm túc cổ vũ chính mình, rón rén cầm lấy nắm đấm cửa, hmm….