1 Mười tám tuổi bước vào đời, thi toàn quốc chỉ có một khoa mỹ thuật tạo hình là đủ tư cách, thế nhưng tìm được một công việc mà một tháng tới tám ngàn, là một kì tích sao? Năm năm trước ta cho rằng đây là một kỳ tích, nhưng lại phát sinh ở trên người ta, làm ta hưng phấn lợi hại mất ngủ đến vài ngày, rồi mới biết được đây căn bản là một cơn ác mộng chết tiệt.
2 Công việc bảo mẫu, căn bản không thể chỉ dùng chữ có nhiều thời gian, khắc khổ nại nô để hình dung, cái gì gọi là có nhiều thời gian!? Sau khi ta theo tên Ôn Gia Dật kia liền không có thời gian riêng tư nữa, cuộc sống của ta bị người này hoàn toàn hoàn toàn chiếm cứ, mỗi ngày mỗi hạng hoạt động tuyên truyền, vì y phụ trách tất cả trang phục chuẩn bị, cho y mắng là rác rưởi, xem nội dung phỏng vấn, cho y mắng trở thành vật phế thãi, làm ra vấn đề trả lời đáp án, cho y coi thường, dùng thân thể bảo hộ y để ngừa bị fan ca nhạc, điện ảnh điên cuồng tấn công, cho y mắng thành nhuyễn trùng…… có đôi khi, chính là bị y thượng…… Năm năm, ta rất rõ ràng hiểu được thân phận, địa vị chính mình, chỉ là một người chiếu cố y, giúp y phát tiết, bảo mẫu tiết dục toàn năng.
3 ” Ngươi là bảo mẫu của Dật sao!? Tên gọi là gì?”
” Hoàng Thiêm Nhạc. ”
” Thiêm Nhạc!? Rất có ý nghĩa, người nhà của ngươi nhất định hy vọng ngươi có thể tăng thêm khoái hoạt!”
” Có thể.
4 Sau khi biểu diễn xong, chúng ta liền tới địa điểm tuyên truyền, phỏng vấn, ghi âm, quay chụp, không có Quan Chí Lãng tồn tại, chúng ta lại trở nên bình tĩnh.
5 Những ngày gần đây đều bận rộn, bởi vì đĩa nhạc mới của Ôn Gia Dật phát hành, liên tiếp tuyên truyền bận tối mày tối mặt. Ta cùng tên kia vẫn nhớ tới chuyện không hay trước đây, nhưng mà y vẫn là một ngôi sao toả sáng, còn ta vẫn chỉ là một đống rác rưởi.
6 ” Chớ đi, ta cần ngươi. ” Đây là cục diện gì!? Ta không hiểu……
” Ta…… ta không biết. ” Thật sự là chết tiệt mềm lòng, được rồi, ta thừa nhận ta bị coi thường.
7 Một lúc gầm rú, cố hít lấy hít để dưỡng khí, ta suy sụp cúi đầu, thở dốc, nước mắt không tránh tức giận dũng mãnh tiến ra.
Ta chưa bao giờ không khống chế được như thế, là bởi vì hôm nay đả kích với ta mà nói thật sự quá lớn sao!? Ta không biết, chỉ biết là vất vả suốt năm năm, ta đã chẳng có được cái gì cả, nhưng có một sự thật, ta chỉ là một thứ bại hoại rác rưởi……
Nam nhân kia như cũ còn nói cái gì đó, nhưng ta nghe không rõ ràng lắm……
Mặt của ta không biết khi nào bị ai đó đánh một quyền, ta nhìn không thấy……
Ôn Gia Dật giống như lướt qua ta lao về phía trước, ta không biết……
Trong phòng một mảnh hỗn loạn, não cũng một mảnh hỗn loạn, ta vô thanh vô tức tiêu sái ra khỏi phòng, khi ta quay đầu lại nhìn, Ôn Gia Dật cùng nam nhân kia đang dán vào nhau thành một đoàn……
Ta, buông tha cho ……
Rời đi công ty, chân vô mục đích cứ đi ở trên đường, điện thoại trong tay không ngừng đổ chuông, ta cũng không để ý tới, cục diện như thế, ta không biết đối mặt như thế nào, lại càng không biết đi thu thập như thế nào.
8 Ôn Gia Dật không lâu lại phát hành đĩa nhạc thập phần dễ bán, rất nhanh liền tiêu thụ hết, Ân Tiểu Huệ xem như cao hứng nhất một cái, bởi vì hoa hồng cuối năm của nàng nhất định phi thường khả quan.
9 Trong một hoạt động khác ta lại gặp Quan Chí Lãng, nói thế nào thì ta đối hắn thuỷ chung luôn cảm thấy một tia áy náy, nếu không phải hắn cổ vũ ta, ta nhất định không có dũng khí rời đi Ôn Gia Dật, chỉ là kết quả vẫn như cũ, ta tiếp tục ở lại bên cạnh Ôn Gia Dật.
10 Ta thật cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, nhưng vẫn ngăn không được tim đập như điên, ta run run đến không thể mở cửa xe, Ôn Gia Dật liền thay ta lái xe đến bệnh viện.
11 Ngày hôm sau, Ôn Gia Dật đích xác dành ra thời gian theo giúp ta, tuy rằng ta cự tuyệt y rất nhiều lần, nhưng sự thật ta rất muốn có người bên cạnh, bởi vì ta không biết phải đối mặt nữ nhân kia như thế nào, một nữ nhân đã sinh ra ta nhưng chưa từng xem ta là con, từ trước ngược đãi đánh đập ta, lên án mạnh mẽ ta, hiện tại thế nhưng ăn nói khép nép cầu xin ta.
12 Cuối cùng ta còn không biết Ôn Gia Dật trong miệng gọi” hắn” là ai, cho dù biết cũng có tác dụng gì, bởi vì ta đã sớm biết mình chỉ là một thế thân, thái độ y đối với ta chuyển hảo là bởi vì hy vọng ta sẽ không rời đi, đối với nhận định này, khi ta nhìn bóng dáng y, ta bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, một nam nhân ta yêu lại không yêu ta, ta không biết ta có thể ở bên cạnh y duy trì bao lâu.
13 Lại một lần nữa rơi vào hắc ám, ta quả nhiên là không xứng trở thành một người được yêu thương sao? Tại sao ta toàn tâm toàn ý yêu thương y, lại đổi lấy sự không tín nhiệm cùng những lời khó nghe như vậy? Vì thương y, ta đem hết thảy dũng khí, kiên cường, tinh thần đều tiêu hết, cuối cùng cái gì cũng không có.
14 Ta nhớ rõ loại hương vị này, là nước thuốc tiêu độc chuyên dụng của bệnh viện, mở to mắt một khắc là tình thần tịch mịch của Ôn Gia Dật.
” Nước…… Ta muốn uống nước…” Miệng khô thật sự, y nghe được yêu cầu của ta lập tức chạy đi lấy nước.
15 Thời gian lâu, mọi người đối với chuyện ta cùng Ôn Gia Dật mất đi hứng thú, các phóng viên chăm chỉ bắt đầu nơi nơi tìm kiếm tin tức, sự kiện khác hấp dẫn độc giả.
16 ” Cẩu tử đội” tựa như Ninja biết được ẩn thân thuật, võ nghệ cao cường không một điều gì không biết, ta không muốn không lý do lại bị rêu rao trên tạp chí, trở thành thứ giải trí cho người khác, cho nên đương nhiên vẫn ở lại trong nhà lẳng lặng xem báo.
17 Ta thật sự không có tâm tình gì đi xử lý công việc, hơn nữa cuối cùng ta biến thành càng lúc càng rối rắm, trong đầu thường thường nhớ tới những lời trong ca khúc kia, nhìn di động lại luyến tiếc xoá đi tin nhắn, ta cảm thấy rất đỗi thống khổ, lòng ta biết chính mình yêu y, nhưng lý tính cho biết, ta sẽ không chiếm được tình yêu của y, cái loại tâm lý vừa yêu vừa sợ không ngừng tra tấn ta, ta không biết ta có thể tiếp tục như thế này đến bao giờ.
18 Lời nói của Lương Lạc Hiền làm ta thật buồn rầu, ta thật vất vả mới chuẩn bị hảo triển lãm tranh, khi đang thuận lợi tiến hành thì hắn lại đi đến trước mặt ta nói những lời này, hơn nữa một người tuỳ tiện như thế, tại sao Ôn Gia Dật lại yêu thương đến như vậy!? Còn tìm ta đảm đương người thế thân, bộ dáng của ta thoạt nhìn như một người tuỳ tiện sao!? Hay là bởi vì ngoại hình chúng ta tương tự nhau!?
Khi về nhà lại nhìn thấy đứa con của nữ nhân kia, lần này ta thật sự không thể nhịn được nữa.
19 Nhìn người bên cạnh ngủ say, ta lại phân vân, ta bắt đầu lo lắng quyết định của ta có chính xác hay không, ta căn bản không xác định y có thật sự yêu thương ta, chúng ta kết cục chính là tốt đẹp như vậy sao!? Tuy rằng ta rất muốn nhắm mắt đi về phía trước, nhưng ta thật sự sợ hãi, ta sợ tất cả những gì đang diễn ra chỉ là một cơn ác mộng.
20 Ôn Gia Dật vẫn ôm lấy ta, ta cũng không có giãy giụa, chúng ta cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau, giờ khắc này ta thật sự khát vọng những ngày sau này cứ như vậy trôi qua, như vậy là đủ rồi.