1 Trước hôn lễ một tuần, cô dâu tương lai quyết định đến trước mặt anh trai rất đỗi yêu thương mình sám hối —
Nửa đêm, Phương Huệ Tâm đến phòng tìm Phương Di Sinh, một lòng bất ổn, lời chưa thốt mà lệ đã tuôn.
2 Đau quá……” Hắn thật sự không biết cách ứng phó nữ nhân!
Nhìn xem – em gái hắn hiện tại có bao nhiêu kiên cường a, sau khi đem hắn doạ ngất, nàng còn có biện pháp đem hắn nâng lên giường.
3 Đi đến chỗ ở của Lôi Chấn Tân, Phương Di Sinh cho xe dừng ở gần đó, hắn không dám đem xe đổ ở trước cửa nhà Lôi Chấn Tân, vì cái gì?
Có lẽ là theo bản năng cùng y bảo trì khoảng cách, thực xuẩn khi thực hiện không phải sao?
Chờ một chút hắn sẽ đi quấy rầy giấc ngủ của người ta, ai……
Tắt thuốc, Phương Di Sinh ảo não ghé vào trên tay lái, hắn thật sự tìm mọi cách không muốn ngoài công sự ra phải đối mặt với Lôi Chấn Tân.
4 Có người áp trên thân hắn liền tỉnh, Phương Di Sinh hoảng sợ khi bóng người ánh vào mắt là…… lão bản?!
” Ngươi ngươi ngươi…… làm cái gì?” Đầu của hắn hảo mê man, này nhất định chỉ là mộng, làm sao Lôi Chấn Tân có thể áp hắn chứ, lão bản hắn không có khả năng thoát áo hắn, cởi quần hắn……” Biến thái…… tại sao ta lại mơ thấy loại mộng này……”
Phương Di Sinh thì thào tự nói, trong óc đang tua lại đoạn trí nhớ ngắn–‘ Bắt chính ngươi đến thành toàn cho em gái ngươi’.
5 ” Ân……” Phương Di Sinh phát ra tiếng ưm rất nhỏ, trát trát mắt tiệp trầm trọng, thản nhiên chuyển tỉnh……
A! Trí nhớ về đêm qua chui vào trong óc, hắn bị Lôi Chấn Tân…… suy nghĩ liền tạm dừng tại nơi thân thể bị xâm phạm, nửa thân dưới cảm thụ một cỗ đau đớn nóng rực, Phương Di Sinh cả người chấn động!
Sắc mặt nháy mắt trắng bệch, cẩn thận động đậy thân thể, hắn muốn trở về…… không cần ở trong này, không cần tiếp tục ở lại bên cạnh nam nhân đã nhục nhã hắn.
6 Phương Di Sinh hy sinh cái tôi, hoàn thành tập thể.
Lấy chính mình đến thành toàn cho em gái nhà mình, đem chính mình bồi thường cho Lôi Chấn Tân.
” Anh, tại sao anh vừa về nhà đã thu thập hành lý, anh muốn đi đâu?”
” Anh……” Phương Di Sinh không biết nên trả lời như thế nào, hắn là một đại nam nhân mà đem chính mình biến thành ‘ hàng bồi thường’, chuẩn bị dọn đến nhà của Lôi Chấn Tân, người cho hắn về nhà thu thập hành lý đang ngồi ở phòng khách chờ đợi, còn cho hắn thời gian 30 phút.
7 ” Tiến vào!”
” Không cần, không thể……”
” Im! Ta nói có thể là có thể. ”
” Ta không cần — a!”
Lôi Chấn Tân vác lấy Phương Di Sinh không nghe lời, nghênh ngang tiến vào một cửa hàng trang phục cao cấp.
8 Ngoài rạp chiếu phim.
Dư Hiểu Nhàn xa xa liền thấy Phương Di Sinh đang đi cùng một gã nam tử tuấn suất. Ba người bạn của nàng cũng chú ý tới, mấy người đó thì thầm nói:
” Uy, các ngươi nhanh lên nhìn hai nam nhân đang qua đường ở phía trước kìa, nhìn thấy không? Nam nhân đi ở bên tay trái kia thật sự là vừa cao lại vừa đẹp trai a!”
” Quả thật rất giống người mẫu, gương mặt anh tuấn kia thoạt nhìn cực lãnh khốc.
9 Phương Di Sinh bị Lôi Chấn Tân nhét vào bên trong xe liền hoàn hồn; sau khi nhớ tới nguyên nhân chính mình té xỉu, tình tự vừa nan kham vừa tức phẫn cùng đồng thời nảy lên trong lòng, hắn hổn hển chất vấn:
” Ngươi vì cái gì nói với người khác chúng ta có quan hệ? Kia rõ ràng là cái…… là cái……” nên nói như thế nào nhỉ?
Cường bạo sao?
Lắc lắc đầu, hắn không nên đem chuyện như vậy đổ hết lên trên người Lôi Chấn Tân.
10 Lôi Chấn Tân chế trụ càng dưới của Phương Di Sinh, dùng môi che lại cái miệng thở ra mùi đàn hương của hắn, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng thấp nhiệt khuấy động, bá đạo chiếm đoạt mỗi một tấc, cuối cùng quấn lấy chiếc lưỡi mềm mại không buông……
Y sắp bị Phương Di Sinh bức điên rồi, nghiện nhịn một thời gian thật dài mới bắt được tên ngốc này vào tay, tuy là có chút đê tiện, vì đã thiết kế ra một cái hố làm cho tên ngốc này nhảy vào trong ngực mình, nhưng quả thực giống như ảo tưởng của y mỗi đêm — hương vị của tên ngốc này thật ngọt……
” Ô ô……” Đầu lưỡi hắn bị Lôi Chấn Tân hút đến tê dại……
Biến thái…… không nhân tính……
Phương Di Sinh không thể tưởng được chính mình lại rơi vào khủng bố lần nữa, dục vọng cứng rắn của Lôi Chấn Tân cọ xát vào huyệt khẩu mà đêm qua mới bị xâm phạm, hảo nóng……
Lệ ở hốc mắt đảo quanh, khoảnh khắc mơ hồ là gương mặt người chết của ai kia; Phương Di Sinh thấy không rõ nam nhân ở trên người hắn, trong mắt thâm thuý che giấu vô hạn mê luyến.
11 Phương Di Sinh hy vọng chính mình có thể vĩnh viễn không cần tỉnh lại, rõ ràng chết ngất ở trên giường Lôi Chấn Tân để quên đi, dù sao Lôi Chấn Tân cũng sẽ giúp hắn nhặt xác.
12 ” Anh hai, chúc mừng anh nha, rốt cuộc đã bắt được người vào trong tay rồi. ” Một gương mặt tuấn suất hi ha cười xuất hiện ở văn phòng của Lôi Chấn Tân, người tới không phải ai khác, đúng là Lôi Chấn Hạo ‘ lẩn trốn ’ ra nước ngoài.
13 Thân thể người trong ngực chấn động, nhất thời biến thành một pho tượng Mộc Đầu Nhân.
Thần sắc hạnh phúc của Lôi Chấn Tân nháy mắt ngưng kết thành băng, đôi mày nhíu chặt, trái tim như bị người hung hăng nhéo một cái…… đau!
Thì ra suy nghĩ vừa rồi chỉ là ảo giác, là do y tơ tưởng đơn phương……
Phương Di Sinh vẫn là e ngại y, tứ chi người trong ngực cứng ngắc đã chứng minh hết thảy — Y vừa rồi là đang mơ mộng!
Đúng vậy, y gần đây tựa như trong mộng, chỉ mong vĩnh viễn không cần tỉnh lại, cứ cho y tiếp tục đắm chìm trong ảo tưởng — nghĩ rằng Phương Di Sinh sẽ có một chút thích y.
14 Cánh cửa đang đóng lại bị người mở ra, người tới liếc mắt một cái liền thấy người kia ngồi ở trên giường lấy tay lau nước mắt trên mặt.
Gã còn tưởng rằng là cái gì thiên tư tuyệt sắc làm say mê Đại lão bản với gương mặt lãnh khốc nơi nơi doạ người chứ.
15 ” Ngươi ở trong này để làm gì?”
Tiếng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, Phương Di Sinh chậm rãi quay đầu lại, gương mặt tức giận của Lôi Chấn Tân đối diện với hắn phun khí.
16 Sau hôn lễ, Phương Di Sinh thay đổi.
Hắn trở nên làm việc rất nghiêm túc, cho dù phạm lỗi, cũng sẽ tự mình thu thập, ít cần đến y hỗ trợ.
Phương Di Sinh hiện tại pha cà phê uống ngon hơn, biết thêm đường cùng ít sữa; là công lao của sách dạy nấu ăn đi, đã dạy Phương Di Sinh biết cái gì là sắc, cái gì là hương vị.
17 Chấn Tân, Chấn Tân…… nên rời giường. ”
Lôi Chấn Tân nhướn lên lông mi nồng đậm, thân ảnh Phương Di Sinh đứng ở mép giường lập tức ánh vào mắt đồng, duỗi cánh tay ra, đem người kéo vào trong vòm ngực ấm áp.
18 ” Ngươi lần này không hôn mê. ”
Doạ! Hai vai Phương Di Sinh run run một chút, lập tức đỏ mặt, làm như không có việc gì hỏi ông chủ bán đồ ăn: ” Có bán ớt hay không?”
” Có, ” ông chủ bán đồ ăn bốc một nắm ớt, nhìn hai người nhã nhặn trước mắt rồi cho vào trong túi nylon.
19 Lôi Chấn Tân nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt thanh tú của người trong ngực, thâm tình chân thành nhìn chăm chú Phương Di Sinh — nội tâm đang lý giải nguyên nhân tối hôm qua đem người này yêu thương đến hôn mê.
20 Suốt cả ngày, Phương Di Sinh bận rộn bưng trà đưa nước cho chúng thân gia của gia đình bên “chồng”, tam cô lục bà cộng thêm mẹ Lôi Chấn Tân đối với biểu hiện của hắn vừa lòng cực kỳ, liên tục khen ngợi hắn nhu thuận lại hiền tuệ.