1 Vương Thanh từ đầu đến cuối cảm thấy nếu như buổi chiều hôm đó mẹ nhà mình không có quá ngứa tay đem đứa con nít nào đó từ nhà bạn ôm về, như vậy hết thảy mọi chuyện liền khác đi, mình cũng sẽ không vì một chút xíu tiện nghi nhỏ mà bại hoại đến mức trở thành lưu manh đùa bỡn.
2 Vương Thanh dường như đã hình thành một thói quen rằng mình mỗi ngày mở mắt ra sẽ nhìn thấy Phùng Kiến Vũ, cũng như quen mỗi ngày địa bàn của mình bị một người chiếm làm của riêng.
3 Vương Thanh bưng chén cơm nhỏ dành riêng cho mình, ngồi ở trên cái ghế nhỏ bên cạnh giường nhỏ nghiêm túc hớp một ngụm lớn ăn cơm
Ánh mắt còn không tự chủ luôn nhìn về người đang ngủ say trên giường.
4 Phùng Kiến Vũ bốn tuổi được đưa đi mẫu giáo, chỉ lưu lại Vương Thanh ở nhà một mình. . . gào khóc
Cuối cùng bất đắc dĩ Thanh ba ra tay, Vương Thanh được như mong muốn đeo cặp sách bà nội mua cho, cầm tay Phùng Kiến Vũ được Thanh ma dẫn đi mẫu giáo
Vương Thanh bởi vì so với Phùng Kiến Vũ nhỏ hơn nửa năm, dù khỏe mạnh cũng thấp hơn Phùng Kiến Vũ nửa cái đầu, nhưng vẫn giống như một tiểu hổ vậy, ngẩng đầu rảo bước kéo tay Phùng Kiến Vũ bước vào trường mẫu giáo.
5 Hai người rốt cuộc lên tới lớp lá trường mẫu giáo, thật ra thì người bạn nhỏ Phùng Kiến Vũ của chúng ta đã có thể lên lớp lá lâu rồi, mà nay năm, Phùng Kiến Vũ cũng xem như là đủ tuổi vào lớp một.
6 "Con muốn cái cặp này!" Vương Thanh đã đến tuổi đi học tiểu học, giờ phút này đang kéo Thanh ma đứng ở trong cửa hàng văn phòng phẩm, chỉ một cái cặp nhỏ kêu la.
7 Vũ ba điều động công tác, không thể không mang cả nhà dời đi, ngay cả trường học của Phùng Kiến Vũ cũng phải đổi. . . Nhưng mà sau khi nghe tin tức này, Phùng Kiến Vũ đầu tiên là rất sững sốt, sau đó lại bình tĩnh chạy qua nhà Vương Thanh.
8 "Thanh nhi, chiếc xe này có được hay không?" Vương Thanh nhìn trái nhìn phải, vẫn lắc đầu.
"Vậy Thanh nhi, muốn kiểu xe như thế nào?" Thanh ma nhìn ánh mắt siêu cao của con trai nhà mình, không biết phải làm sao, đây là cửa hàng thứ mấy rồi, vẫn không thấy thích chiếc xe nào.
9 "Thanh nhi, ăn sáng rồi hãy đi a!" Thanh ma kéo lại Vương Thanh đang đeo cặp muốn chạy ra ngoài.
"Không ăn, không ăn, sắp trễ rồi. . . " Vương Thanh phàn nàn quay đầu nhìn mẹ nhà mình.
10 Ta chỉ nghe lời Vũ Vũ!
Thanh ma hôm nay một lần nữa lại bị thầy giáo gọi điện thoại mời đến trường. Thanh ma bất đắc dĩ than thở. . . Đây là lần thứ mấy trong tháng này rồi? Nếu như nhớ không lầm, hôm nay là ngày 16, tháng này mình đã tới trường học sáu lần!
Trừ ngày cuối tuần, trung bình hai ngày mình sẽ đến trường học báo danh một lần, Thanh ma trong đầu nghĩ, cái này cũng sắp như chính mình đi học rồi!
Chờ Thanh ma trang điểm xinh đẹp xuất hiện ở phòng làm việc của thầy giáo, không nhìn thấy con trai nhà mình mà chỉ thấy một đứa bé trai khác mắt đỏ một vòng rụt rè núp sau lưng thầy giáo
"Lý lão sư.
11 Không có Vũ Vũ dắt tay, cũng không muốn đi học.
Vương Thanh mặt mày hết sức ủ dột về đến nhà. Một bộ dạng bị đả kích sâu sắc, rầu rĩ không vui. Thanh ma liếc mắt nhìn Vương Thanh hiếm khi không được vui, không cần đoán, khẳng định có liên quan đến Phùng Kiến Vũ.
12 Cuối cùng cũng tốt nghiệp, Vương Thanh vui mừng kéo Phùng Kiến Vũ từ lầu một chạy lên lầu bốn, lại từ lầu bốn hấp tấp chạy về lầu một. Sau đó đứng trước cửa trường học nói: "Vũ Vũ, chúng ta rốt cuộc cũng tốt nghiệp, tớ cũng không cần nhìn gương mặt thầy giáo chủ nhiệm đó nữa rồi.
13 Chẳng biết tại sao Vương Thanh có chút tức giận, tan học cũng không có đứng ở cửa chờ Phùng Kiến Vũ, mà là một mình bước dài lắc lư đến bãi đậu xe. Chờ đến khi Phùng Kiến Vũ không hiểu đi theo sau lưng Vương Thanh sau lưng tới bãi đậu xe, mặt Vương Thanh vẫn lạnh lùng như cũ, bước ngồi trên xe đạp, một chân dài vững vàng trụ trên đất, cặp sách đeo trước ngực.
14 Khi Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng thức dậy, Vương Thanh đã ngồi ở trước bàn bắt đầu làm bài tập cuối tuần, nhân tiện làm luôn cho Phùng Kiến Vũ
Phùng Kiến Vũ nhìn người hiếm khi học bài, có chút kinh ngạc, mang dép đi qua, tò mò đưa đầu nhìn một cái, không nhìn còn đỡ, nhìn một cái Phùng Kiến Vũ thiếu chút nữa khóc lên.
15 Đầu tháng ba, Phùng Kiến Vũ càng có lý do ở lại nhà Vương Thanh không về, bởi vì hắn phải dạy cho Vương Thanh học thêm, nói thì nói vậy, thật ra thì thành tích của Vương Thanh bây giờ ở trong lớp cũng là đứng trong top 5, nhưng mà so với Phùng Kiến Vũ luôn luôn nhất lớp, liên tục 5 năm liền thì không cách nào so sánh được.
16 "Thanh nhi, sau này chúng ta chính là học sinh cao trung nha. " Vương Thanh không có trả lời, mà chỉ đưa tay sờ sờ đầu Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh chẳng qua là rất vui mừng vì có thể tiếp tục cùng Phùng Kiến Vũ học chung trường cao trung.
17 ·
Ngày tựu trường, Vương Thanh kéo Phùng Kiến Vũ, khiêng hành lý cá nhân của hai người đi báo danh.
Tại lúc đăng kí dự thi, Thanh ba Thanh ma liền bại dưới sự kiên quyết dứt khoát chọn trường trên tỉnh của Vương Thanh, mà Vũ ba Vũ ma nghiêm túc suy nghĩ rất lâu, cuối cùng dưới sự kiên trì của Phùng Kiến Vũ cùng sự đảm bảo của Vương Thanh để cho hai người được như ý nguyện cùng nhau học chung trường nội trú.
18 Lên lớp được một nửa, Phùng Kiến Vũ liền không muốn nghe giảng nữa, hí mắt to bộ dáng rất muốn ngủ nhìn chằm chằm Vương Thanh bên cạnh không rời mắt. Trừng đến Vương Thanh có chút sợ hãi, cũng nghiêng mặt sang bên nhỏ giọng hỏi: "Đại Vũ, làm sao vậy?"
"Không có gì, tớ thấy mệt.
19 "Vương Thanh. . . " Vương Thanh tay đang cầm sữa bò còn ấm mua cho Phùng Kiến Vũ đang trên đường quay về liền bị một thanh âm phía sau lưng gọi lại, Vương Thanh có chút nghi hoặc quay đầu lại.
20 Vương Thanh có chút bất đắc dĩ nhìn người đang đi ở bên cạnh, không kiềm được khẽ thở dài, Vũ Vũ, đến lúc nào cậu mới chịu hiểu đây?
"Thanh nhi, cậu lại ngây ngô gì vậy?" Phùng Kiến Vũ bất mãn nhìn Vương Thành đang nhìn mình chằm chằm không biết đang suy nghĩ gì
"Không có gì.
Thể loại: Trọng Sinh, Xuyên Không, Đam Mỹ
Số chương: 135