1 “Aiiii!’ Diệp Lăng Hiên nhìn người thiếu niên áo tím đang cười tươi rói ngồi đối diện mình, hắn đã thở dài lần thứ một trăm lẻ một rồi.
“Sao vậy? Huynh không ăn sao? Thức ăn của quán này là tuyệt nhất Giang Nam đó.
2 “Ngươi định hai tay không mà đi mừng thọ ư?” Diệp Lăng Hiên nhìn chòng chọc vào Duẫn Nguyệt Tình.
“Quà mừng thọ sao? Đơn giản thôi. Huynh đi theo ta nè.
3 Duẫn Nguyệt Tình giữ lại cho bản thân mình hai ba món kỳ trân dị bảo, phần còn lại hắn đem cầm đổi lấy tiền, phân phát cho người nghèo. “Xong rồi, coi như là hành thiện tích đức.
4 “Các ngươi không bị trúng mê dược sao?” Hắc y nhân ngạc nhiên nói, hiệu lực của Túy Hải Đường không giống bình thường, thế nhưng hai người này lại hoàn toàn vô sự, lai lịch của họ là thế nào? Hắn đã điều tra qua những chuyện ở võ lâm Trung Nguyên, chưa từng gặp qua hai người này.
5 Trong đình viện, hai người trông thật tương phản. Một người mang nét mặt trêu tức tươi cười, người còn lại thì đằng đằng sát khí. Gió thu thổi qua, lá vàng bay tán loạn, khi một chiếc lá rơi xuống ở khoảng không giữa hai người, hai đạo ngân quang lóe lên nhanh như chớp.
6 Người nọ giật mình, vội vàng nghiêng người tránh né, tuy nhiên chiêu thức của Duẫn Nguyệt Tình tới thật sự quá nhanh, vai trái của hắn vẫn bị đánh trúng một cú thật mạnh, thân mình lui về sau mấy bước.
7 Đại hội võ lâm vừa kết thúc, Duẫn Nguyệt Tình cùng Diệp Lăng Hiên lẳng lặng chuồn khỏi Hàng Châu. Bọn họ không lời từ biệt, chỉ để lại cho Tề Ngự Thiên một phong thư, nhờ hắn tạm thời thay võ lâm minh chủ xử lý chính sự.
8 Diệp Lăng Hiên tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trong một gian phòng được bố trí lịch sự và tao nhã, động đậy thân mình, lắc lắc đầu đang còn choáng váng, ai, cảm giác bị điểm hôn huyệt thật chẳng dễ chịu gì.
9 “Nợ nần gì chứ?” Diệp Lăng Hiên giả ngu.
“Đừng có mà làm bộ nữa, huynh cả gan lừa gạt ta! Dám xạo ta nói huynh không có võ công!” Trong lòng Duẫn Nguyệt Tình đang ôm một cục tức to ơi là to, người khác lừa hắn, hắn ắt sẽ trả đũa lại.
10 “Nhà có việc gấp ư? Vì sao lại nhằm ngay thời điểm này mà có việc gấp?” Trong đầu Duẫn Nguyệt Tình có trăm mối suy nghĩ không tìm được lời giải.
11 Duẫn Nguyệt Tình lôi kéo Diệp Lăng Hiên đi đến một căn phòng, đẩy cửa phòng ra. Bên trong phòng được bày trí tươi mát lịch sự tao nhã. “Không tồi há, đây là phòng của ta đó.
12 Truy Hồn Điểu mang về tin tức thông báo thuộc hạ của U Hỏa giáo hiện tại đang ẩn thân ở một trang viện đã bị vứt bỏ cách Lưu Tình bảo không xa lắm.
13 Diệp Lăng Hiên ôm Duẫn Nguyệt Tình quay trở về Lưu Tình bảo, mọi người vừa thấy liền lâm vào luống cuống, vì họ đều biết Tiêu Huyết Tán chính là kịch độc và việc giải độc thì vô vàn khó khăn.
14 Duẫn Nguyệt Tình và Diệp Lăng Hiên hiện đang cưỡi chung một con ngựa trắng như tuyết chạy như bay trên đường, để lại phía sau nó cát bụi mịt mù. ”Còn hai canh giờ nữa mới đến Hàng Châu.
15 Cổ tay Diệp Lăng Hiên bị dây thừng xiết chặt, dây thừng còn xén vào da thịt, chỗ bị trói đã chảy ra máu tươi. Hắn bị đẩy mạnh vào trong một thạch thất, thạch thất này nằm trong một cái tiểu viện nhỏ không người lai vãng ở ngoại ô thành Hàng Châu.
16 Ảnh Mị giải khai huyệt đạo cho Diệp Lăng Hiên, Diệp Lăng Hiên xoay xoay cánh tay có chút tê tái. Hiện tại dù huyệt đạo được giải cũng vô dụng, hắn không thể ngưng tụ nội lực, không khác gì một kẻ tay trói gà không chặt.
17 Liên tục di chuyển mấy ngày liền khiến cho thân mình Diệp Lăng Hiên càng ngày càng suy yếu. Hắn vốn dĩ thọ thương lại bị điểm đại huyệt, không cách nào vận chuyển nội lực chữa thương, thêm chuyện bôn ba liên miên làm cho sắc mặt hắn bây giờ tái nhạt, khó coi vô cùng.
18 Cổ Hoài Thiên tháo đai lưng Diệp Lăng Hiên ném sang một bên, chậm rãi cởi bỏ quần áo của Diệp Lăng Hiên. Đập vào mắt hắn chính là nhiều vệt roi to nhỏ hằn lên trên làn da trắng nõn “Aish, Ảnh Mị hắn thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc mà.
19 Duẫn Nguyệt Tình ôm Diệp Lăng Hiên cùng hắc y nhân triển khai tuyệt đỉnh khinh công chạy tới một cái trấn nhỏ cách Thanh Châu hơn tám mươi dặm. Khi xác định người U Hỏa giáo không thể đuổi đến, bọn họ mới dừng lại, tìm một khách *** vắng vẻ để dưỡng sức và chữa thương cho Diệp Lăng Hiên.
20 Bắt mạch lần nữa cho Diệp Lăng Hiên thấy mạch tượng của hắn đã dần dần ổn định, bạch y nhân Diệp Phong Hoa lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cho Diệp Lăng Hiên ăn vào một viên Ngọc Lộ Hoàn nữa là xong xuôi, chuyện còn lại chỉ là chờ cho hắn tỉnh dậy.