1
Năm ấy tôi mười tám tuổi, là học sinh lớp mười một.
Thành tích học tập của tôi không tốt lắm nhưng trong chuyện đánh nhau thì chẳng ai dám khinh thường tôi cả.
2 Khi mấy anh em bọn tôi ở một chỗ, ngoại trừ ăn cơm uống rượu còn có xem phim đen. Nói thực ra cơ hội để đánh nhau cũng không nhiều lắm, chúng tôi chỉ có thể dựa vào mấy bộ phim đó mà tiết hỏa.
3 Tôi xin nghỉ vài ngày, giả bộ bản thân phát sốt, đau ốm linh tinh, kỳ thật nói trắng ra là tôi sợ nhìn thấy Lí Chấn Vân. Còn đám Vương Hiếu Dũng, tôi cũng dặn đừng có tới, tôi thật sự muốn lủi vào một cái thế giới chân không nào đó.
4 Cứ như vậy, thời gian qua đi, con người sẽ từ từ trưởng thành, tôi đã vào năm cuối cấp, những tháng ngày này đều sóng yên biển lặng, có điều, trong cuộc sống hàng ngày thỉnh thoảng tôi lại nhận thấy một sự trống rỗng, đôi lúc là đau lòng, cảm giác này đến từ lúc nào, ăn sâu vào cuộc sống của tôi thế nào, tôi không biết, tôi chỉ biết chọn cho mình một biện pháp, là đem hết tâm tư vào việc học, hi vọng sẽ giảm bớt loại đau đớn này.
5 Tốt ngiệp đại học, tôi tìm được một việc làm không tồi, công ty có trợ cấp cho một căn hộ, nhưng phải ở chung với mấy người, luôn không thoải mái.
Tôi một mực tìm một cơ hội xuất ngoại, trong tiềm thức tôi muốn rời đi nơi này, đến một nơi không ai biết mình bắt đầu một cuộc sống mới.
6 Thật lâu về sau, tôi quay trở lại. Nhưng mà, Lí Chấn Vân đã mất rồi, vĩnh viễn rời đi thế giới này, vĩnh viễn rời xa tôi.
Từng có người nói, yêu một người đồng tính, bình thường sẽ không có được kết quả tốt, cho dù là trong tiểu thuyết cũng phải có một người mất đi, không thì là cả hai người, nắm tay nhau mà chết, vì thế, người ta không ngừng bày ra trên trang sách những chuyện như tai nạn xe cộ linh tinh, tôi khi đọc cảm thấy vừa phẫn nộ vừa không tin, nhưng lần này, tôi đã nếm thử rồi, biết nói gì đây, ngoài mấy chữ, nhân sinh như hí, hí như nhân sinh, đời người là trò chơi, trò chơi là đời người.