1 Bên ngoài ô cửa, những hàng cây đang chuyển thành màu vàng, cả khung trời tựa như nhuộm một sắc vàng nhạt, có lẽ đã vào thu rồi.
Đã ba năm, Chính Thần chỉ có thể đứng từ bên trong ngắm nhìn thế giới bên ngoài như thế này.
2 Quá khứ tươi đẹp dùng hai từ hoài niệm để hình dung.
Còn hiện tại tàn khốc này chỉ có thể gồng mình mà chống chọi.
"Chu Thiện, Đình Phong nhanh lên, sắp trễ học rồi.
3 Sinh nhật thứ mười tám của Chu Thiện, anh có tổ chức một buổi tiệc nhỏ ở nhà, mời những người bạn thân thiết nhất đến dự. Bữa tiệc sinh nhật này cũng là bữa tiệc mừng anh đỗ đại học, anh đỗ trường sư phạm ở thành phố, anh từ nhỏ đã thích làm thầy giáo, ước mơ của anh sau này sẽ về quê dạy học, nơi họ sống vốn chậm phát triển nên rất ít thầy cô giỏi chịu về đây dạy nên anh muốn mình phải học thật tốt để sau này về dạy cho những đứa trẻ ở đây, ước mơ này của anh vốn giản dị nhưng ấm áp vô cùng.
4 Hiện tại,
"Chu Thiện!!!. "
Chính Thần giật mình tỉnh giấc, ý thức được là mình vừa nằm mơ. Dạo gần đây cậu hay gặp cùng một giấc mơ, nhưng đúng hơn là ác mộng.
5 Chính miệng hắn nói muốn đợi cậu, đợi đến lúc cậu yêu hắn. Cậu cảm thấy thật nực cười, hắn thế nào lại muốn chơi trò mèo vườn chuột, căn bản đối với cậu cũng chẳng có một chút tác động gì.
6 "Em luôn nói tôi ích kỷ, luôn luôn giữ em bên cạnh mặc cảm nhận của em. "
"Nhưng em biết không, em cũng thật ích kỷ, ngay cả một chút tình cảm em cũng không bố thí cho tôi, em có biết tôi.
7 Một ngày, một tuần, rồi một tháng đã trôi qua vẫn không có một chút động tĩnh gì.
Nhưng Chính Thần trước sau như một, niềm tin đối với Chu Thiện không một ngày nào dập tắt.
8 Đêm nay, Lục Đình Phong hắn không về nhà, Lâm Chính Thần vốn dĩ khi không có hắn ở đây thì ngủ rất ngon nhưng đêm nay cứ trằn trọc mãi, lật ngang rồi lại lật ngửa vẫn không tài nào chìm vào giấc ngủ.
9 Tiếng điện thoại vang lên giữa gian phòng ấm áp. Chu Thiện đưa tay với lấy chiếc điện thoại, trượt ngón tay để nhận cuộc gọi. Hiện tại chỉ mới mười một giờ tối.
10 Trong lòng xuất hiện một tia đau lòng nhìn người mình yêu đang cầu xin cho người đàn ông khác, một khắc sau liền khôi phục vẻ lạnh lùng thường có.
"Dừng tay.
11 Giữa đêm khuya, những chiếc xe sang trọng lao nhanh trên đường phố vắng. Đôi mắt Lâm Chính Thần vô hồn ngấm nghiền cảnh vật vụt qua bên ngoài cửa kính, những bóng cây đổ dài xuống mặt đường đầy ảm đạm, màu vàng nhàn nhạt của đèn đường xen kẽ với màu đen của màn đêm ưu tư, tất cả dường như đều mang một vẻ buồn khó tả nào đó.
12 "Tôi sẽ cho em một chút bài học, à không là một chút đãi ngộ. Nếu sau này còn phạm phải sai lầm như hôm nay, để có thể khiến em không chạy lung tung nữa, tôi sẽ không nhân nhượng nữa mà sẽ hủy đi chân của em.
13 "Anh muốn làm gì?"
"Làm tình. "
. . .
Trong lòng cậu có chút sợ hãi, từ trước đến giờ cho dù có tức giận đến thế nào hắn cũng không ở trước mặt mọi người làm loại chuyện này, cậu không muốn bị làm nhục trước mặt nhiều người như vậy.
14 Một người dùng cả trái tim của mình để yêu một người, mang cả tâm trí của mình để dung nạp hình bóng của người ấy, đem tất cả những gì của bản thân mình để yêu người kia, vậy mà cũng không nhận lại được cái gì.
15 Thời điểm này Lâm Chính Thần nghĩ chỉ còn duy nhất một cách này. Giữa cậu và Lục Đình Phong trong hai người nhất định phải có một người biến mất, chỉ có như vậy mới dừng lại được mọi việc, mới có thể một lần giải thoát cho nhau và cả những người xung quanh.
16 Trong cái thời tiết của mùa đông, những đợt gió se lạnh đều đặn kéo đến. Vào mùa này không ai muốn đi biển chơi cả, cho nên bãi biển hiện tại dường như chỉ có Lục Đình Phong và Lâm Chính Thần.
17 Lâm Chính Thần từ từ mở mắt đôi mắt nặng trĩu, ánh sáng đột ngột chiếu đến khiến cậu theo phản xạ mà nheo mắt lại, một hồi sau khi đã thích ứng được cậu phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc.
18 Kỳ thực Lục Đình Phong cũng không muốn cưỡng ép Lâm Chính Thần đến mức này, chỉ là ngoài cách này ra thì hắn cũng không còn cách nào khác nữa, buất lận hắn có bao nhiêu dịu dàng cùng bao nhiêu ôn nhu cũng không có kết quả.
19 Thân thể Lâm Chính Thần như trút hết khí lực, đã đến gần bờ vực của cái chết nhưng vẫn bị Lục Đình Phong lôi trở lại.
Ngồi trong thư phòng không được bao lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an vô cùng nên Lục Đình Phong quay trở lại phòng ngủ.
20 Chính Thần tỉnh dậy, vừa mở mắt chính là khung cảnh căn phòng xa lạ, nhìn xung quanh bốn phía, cách bài trí và mùi hương đặc trưng này cậu nhận thức được mình đang ở bệnh viện.