1 Trời đã sáng choang, nhuyễn kiệu màu phấn trắng đứng ở ngoài cửa hoàng cung. Một thiếu phụ ăn mặc như nữ tử vừa mới xuống kiệu, đứng sau cửa cung, là một tiểu thái giám liền vọt lên trước, lo lắng nói: “ Nhan phu nhân ngươi thật đã trở lại, Thái tử điện hạ đang rất tức giận”.
2 Nhan Như Khuynh nằm ở trên tháp quý phi, một tay đỡ đầu, một tay cầm quạt gấm Tô Châu mà cười, nhìn Sở Thành đang ngủ an ổn mà quạt mát cho hắn. Lơ đãng nhìn bộ ngực đầy đặn của chính mình, Nhan Như Khuynh lộ ra một nụ cười khổ, nếu năm ấy bản thân không vào cung, chỉ sợ rằng hiện tại bản thân đã khôi phục thân phận nam nhi mà cưới vợ sinh con rồi.
3 “Như Khuynh ~ phu nhân ~ nhũ mẫu ~”
Trốn trong vườn trúc, một gương mặt búp bê lộ ra, thoạt nhìn giống một hài tử mười ba, mười bốn tuổi lại là một nam tử; hắn dìu Nhan Như Khuynh ngồi trên ghế đá, nắm lấy ống tay áo y, trong lời nói nồng đậm ý tứ làm nũng.
4 Notes: đọc từ chương này trở về sau, ta cảm thấy nhớ bộ truyện Thần điêu đại hiệp của tác giả Kim Dung ghê, hai nhân vật chính cứ “Long nhi…, Quá nhi…”, hai mem này cũng như thế “Thành nhi…Khuynh nhi…”, hic thiệt là tình củm quá đi ~ ~
~Cảnh báo: 16 + (hic hai chương lận chứ ít gì, ôi máu mũi của tớ…)
Sở Thành vỗ về chơi đùa vành tai phấn nộn như ngọc của Nhan Như Khuynh, dùng âm thanh khàn khàn trầm thấp vì nhiễm màu *** chậm rãi nói: “Khuynh nhi…” Nhan Như Khuynh khó lòng kiềm chế mà nhắm mắt lại, che dấu ngượng ngùng, chủ động cởi vạt áo ra, lộ ra nơi chưa bao giờ bị trói buộc, vì vậy thấy rõ thân nam nhân mà hiện rõ ra hai vú.
5 Hôm sau, Nhan Như Khuynh gian nan mà mở mắt. Liền nhanh nhìn thấy cung nữ Lăng Yên đang đứng canh giữ bên cạnh, Nhan Như Khuynh đang muốn mở miệng, lại phát hiện bởi vì hôm qua quá mức cuồng nhiệt mà hiện tại vô pháp phát ra âm thanh nào.
6 Tồn Tử nheo đôi mắt vốn không lớn, tinh tế đánh giá “nữ tử” nửa ngồi nửa nằm trên tháp quý phi. “Nữ tử” kia trên đầu điểm một cái kim điền trâm, một cái phượng trâm, mặc một bộ áo màu lam, váy phượng màu đỏ, nhìn giống như một đôi phượng hoàng cao quý, thân thể nhu nhược như không có xương.
7 Vân phi thân thể nhẹ nhàng run rẩy, tiến lên vài bước hành lễ “Nô tì tham kiến Hoàng thượng!”
“Ngươi tới làm gì?” Sở Thành lạnh lùng nói.
“Hoàng thượng…đã mấy tháng rồi không đến Khánh Vân cung, nô tì biết Hoàng thượng bận rộn chính sự, cho nên cố nén tưởng niệm, chính là hôm qua thỉnh ngự y đến xem mạch, hắn nói nô tì đã mang thai được ba tháng…”
Vân phi không thể khống chế mà nhìn trộm người trong ngực Hoàng thượng, đúng là dung mạo tuyệt sắc, chỉ mặc quần áo đơn giản trong cung cũng không giấu được khí chất phi phàm quyến rũ, nàng có thể hiểu được Hoàng thượng vì cái gì mà mê luyến “nàng” kia…chính là, “nàng” là nhũ mẫu của Hoàng thượng, tuy rằng xinh đẹp nhưng dù sao cũng lớn hơn Hoàng thượng đến mười bốn tuổi a! Không quá vài năm nữa thì nhan sắc tươi đẹp kia cũng sẽ già đi, nàng không cam lòng a!
“Đã biết!”
Sở Thành không nhận ra cái liếc mắt của Vân phi, chính là chuyên tâm nói lời tâm tình cùng Nhan Như Khuynh, sau đó rút ra ngón tay dính đầy sữa mà nhét vào miệng y.
8 Ôn nhu đứng bên bàn trang điểm chải mái tóc dài của Nhan Như Khuynh, đem nó đặt ở trên bờ vai mượt mà như ngọc, xõa ra phía trước ngực của y, Sở Thành kéo hai sợi dây mảnh ở phía sau cổ y, cẩn thận thắt gút lại.
9 “Thành nhi?” Nhan Vãn Nhiên nghi vấn.
“Chính là…”
“Đương kim thiên tử”. Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, Nhan Như Khuynh giương mắt nhìn lên, gặp một nam tử áo xanh đầu đội trời chân đạp đất đi đến, không khỏi vui vẻ nói: “Nhị ca ca!” Nhan Hồng Tư tiến lên, cúi người ôm lấy Nhan Như Khuynh, “Tiểu Khuynh,… nhị ca rất nhớ ngươi”.
10 Đã gần mười một năm không cùng một chỗ với người nhà Nhan gia nếm qua bữa cơm gia đình, lúc này rốt cục đoàn viên. Tất cả ngồi vây quanh một chỗ, nhóm đầu bếp tại trù phòng xuất ra tất cả thế võ trên người, chỉ chốc lát sau đồ ăn được dọn lên.
11 Đảo mắt lại qua hai tháng. Bởi vì thân là nam nhân mang thai, Nhan Như Khuynh nôn oẹ thật sự nghiêm trọng, đã mang thai năm tháng, lại vẫn không thể ăn nhiều lắm đồ vật này nọ.
12 Dùng mắt vĩ quét theo một chút bóng dáng Vân phi rời đi, Sở Thành lạnh lùng nói: “Nếu không xem nàng còn có điểm dùng. . . ”
Nhan Như Khuynh theo thủy tinh bàn lấy ra một trái nho ướp lạnh, lột vỏ đưa đến miệng Sở Thành, “Chuyện của Vân gia đã giải quyết được chưa?”
“Vân Anh Nguyên dù sao cũng có mười mấy năm làm Tể tướng” biểu tình của Sở Thành đột nhiên âm ngoan, “Bất quá, ta đã muốn nắm được nhược điểm của hắn, hiện tại hắn đại khái đã muốn bị buộc nóng nảy, chỉ cần đợi cơ hội thích hợp đến, hừ”.
13 Đêm lạnh như nước.
Lưu hồng trong cung, đèn đuốc sáng trưng giống như ban ngày.
Nhan Như Khuynh buông sách vở trong tay, có chút mệt mỏi mà nhắm mắt, Lăng Yên thấy thế liền tiến lên vì y mát xa huyệt Thái Dương.
14 Bất luận lại như thế nào không tha, vẫn là đã đến ngày Sở Thành xuất chinh.
Sở Thành nhẹ nhàng kéo chăn xuống giường, Nhan Như Khuynh liền tỉnh lại.
15 Một tháng sau.
“Nô tì thỉnh an Thái hậu nương nương. ”
Trang thái hậu khẽ mỉm cười tiến lên đem Nhan Như Khuynh đỡ đứng lên, nhìn thấy Nhan Như Khuynh so với bụng phụ nhân bình thường mang thai sáu tháng còn lớn, nàng không khỏi có ý cười sâu sắc.
16 “Nương. ” Nhan Như Khuynh ôm bụng, vốn định đứng dậy nghênh đón mẫu thân, Nhan mẫu lại nhanh thấy y từng bước chạy nhanh đi ra phía trước.
“Ai u tiểu tổ tông của ta, đừng đi nhanh, cẩn thận thân mình.
17 “Nô tài khấu kiến nương nương thiên tuế. ” Ngự trù bị dẫn tới liền quỳ dưới đất hô.
“Ngươi chính là đầu bếp làm món ba ba hầm này?” Nhan Như Khuynh hỏi.
18 Nơi này là chỗ nào?
Nhan Như Khuynh mờ mịt nhìn chung quanh, sa mạc hoang vắng, phòng ốc rách nát, mờ mịt một mảnh sương trắng, cùng với âm thanh chợt xa chợt gần của lưỡi mác giao kích, cùng tiếng giết.
19 Lăng Yên vừa vào cửa liền thấy dung nhan tái nhợt của Nhan Như Khuynh, hai cung nữ ước chừng mười hai mười ba tuổi đang quỳ gối trên tháp mát xa đôi chân đang bị rút gân của y.
20 Từ đó đến nay đã hơn một tháng, Nhan Như Khuynh cùng Nam Hạo thường xuyên gặp mặt. Do tâm tư đơn thuần, hơn nữa Nam Hạo từ nhỏ lại mất mẹ nên chưa hưởng thụ được tình thương của mẹ, nên dễ dàng bị mê hoặc bởi những cử chỉ quan tâm mà Nhan Như Khuynh cố ý hay vô tình biểu hiện ra, nghiễm nhiên đem Nhan Như Khuynh trở thành tỷ tỷ thân sinh của chính mình mà bình thường ỷ lại kính yêu.