1
Diệp Hỏa bị một hồi tạp âm đánh thức.
Bên ngoài một trận lanh canh lạch cạch, Diệp Hỏa đột nhiên bừng tỉnh, một cái giật mình đầu “cộp” đụng phải hòm sắt.
2 Diệp Hỏa ăn cơm xong thừa dịp trời vẫn sáng đi lên lầu kiểm tra thiết bị trên sân thượng, Sở Hạ Lâm cầm gậy bóng chày cũng theo hắn lên lầu canh chừng cho hắn.
3
“Muốn làm? Hửm?”
Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa hỏi trắng trợn như vậy có chút không biết làm sao, cậu nuốt một ngụm nước bọt, cứng ngắc gật gật đầu.
Nhu cầu của người yêu vẫn là phải thỏa mãn.
4
Trước khi đưa tới nơi này của Diệp Hỏa, Cam Qua đã hôn mê năm ngày rồi.
Ngoại trừ vết thương bị Chu Tụng khâu lộn xộn kia, trên người Cam Qua còn nhiều vết thương cần phải làm sạch và khâu lại lần nữa.
5 Ngày hôm sau lúc Sở Hạ Lâm tỉnh lại phát hiện trong ngực mình là một cái gối, ha, cậu biết Diệp Hỏa không thể nào ôm cậu ngủ tới sáng. Cậu xoa xoa mái tóc rối tung, hoảng hốt nhớ đến ngày hôm qua làm một giác mộng xuân ướt át.
6
Đại não Sở Hạ Lâm chậm hai giây.
Cái gì? Diệp Hỏa mới nói gì.
Là cái mà mình đang nghĩ sao! Thật! Thật sự! Trong đầu Sở Hạ Lâm lập tức vang lên một khúc nhạc: Đợi thật lâu rốt cuộc đã đợi tới ngày hôm nay, mộng hồi lâu rốt cuộc đã thực hiện được giấc mộng…
(*Này là bài 今天 Hôm nay của Lưu Đức Hoa.
7
Lời đã ra tận miệng nhưng cũng nói không thành.
Sở Hạ Lâm cao trào trước lại bị làm đến mơ mơ màng màng, sau khi bắn xong lúc Diệp Hỏa còn đang lau bụng cho cậu cậu đã ngủ rồi.
8
Diệp Hỏa trở về phòng thay quần áo rửa mặt, trở ra liền nghe Chu Tụng nói Cam Qua đã tỉnh.
Một đoàn người xuống lầu nhìn Cam Qua, Cam Qua đã có thể ngồi dậy, đang tựa ở đầu giường uống nước.
9 Mọi người lại thương lượng một hồi, sau khi cân nhắc lợi và hại Diệp Hỏa nói: “Trước bất động. ” Tay của hắn vẫn khoác trên vai Sở Hạ Lâm: “Trung Quốc này lớn như vậy, một chút manh mối cũng không có đi nơi nào tìm ‘Hải yêu’? Huống chi bọn họ có ở trong nước hay không cũng không nói được, chúng ta tùy tiện chạy ra ngoài không có ý nghĩa.
10 Bốn người rốt cuộc đuổi kịp về nhà trước bốn giờ, hết cách rồi, thành phố này quá lớn, cho dù hiện tại không kẹt xe, từ xung quanh thành phố chạy về nhà cũng còn quá miễn cưỡng.
11
Cho dù có là Diệp học bá cũng không rõ ràng lắm tình huống hiện tại.
Hắn nhìn thấy một cái áo len cùng áo sơmi bên trong không tốn chút thời gian đã được Sở Hạ Lâm lột ra, một cái nút áo cũng không chừa cho hắn.
12
Diệp Hỏa như mọi ngày thu xếp sạch sẽ cho mình cùng Sở Hạ Lâm, lau sạch kính mắt lại đeo lên, lúc này mới nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Sở Hạ Lâm đang nằm ngủ, hô hấp đều đều, thoạt nhìn ngủ không tệ.
13
Diệp Hỏa tin tưởng chính mình không có khả năng làm sai mẫu máu, cũng chắc chắn thao tác của mình không có khả năng xảy ra vấn đề, cho nên là nói… trong thân thể Chu Tụng thật sự xét nghiệm ra kháng thể bảo hộ, nhưng điều này sao có thể…?!
Chẳng lẽ ngoại trừ “Thuyền cứu nạn” và mình còn có người khác có thể làm ra vắc xin chống lại virus xác sống?
Vắc xin chống lại virus xác sống là cơ mật cấp cao, số lượng vắc xin cũng bị khống chế nghiêm ngặt, ngoại trừ người của “Thuyền cứu nạn” những người khác không có khả năng nắm được.
14 Diệp Hỏa cõng thiếu niên chạy hai bước, lại thả cậu xuống kiểm tra vết thương của cậu. Hắn đem thiếu niên đã có chút ý thức mơ hồ lật qua lật lại nhìn một vòng, cởi áo của mình bao lại vết thương của thiếu niên.
15
Theo cửa bị phá mở, máu trong người của tất cả mọi người đều nguội lạnh.
Trước cửa xuất hiện một người.
Người kia trên mặt mang theo ý cười, đi từng bước từng bước về phía bọn ho, mọi người thấy là một người, đang tính thở phào nhẹ nhõm.
16
Trong phòng một mảnh hỗn loạn.
“Thi thể” không hoàn chỉnh của đám xác sống chất đầy cả phòng, chất lỏng cùng dịch nhờn không rõ bắn đầy khắp nơi.
17
Diệp Hỏa nhìn… bông hồng* đầy vẻ châm biếm trong tay Chu Tụng, lông mày giật giật.
(*月季 Hồng Trung Hoa. )
Chậc, hoa hồng liền hoa hồng, có thể dỗ Sở Hạ Lâm vui vẻ chính là hoa tốt.
18 “Diệp Hỏa… a…. Diệp Hỏa…” Sở Hạ Lâm bị Diệp Hỏa sờ đến giật mình một cái, hơi cong eo, đầu vốn ngửa lên cũng gác lên vai Diệp Hỏa, khó có được kêu tên của hắn.
19 Sau khi làm tình không có gì thoải mái hơn là được ngâm mình trong bồn nước ấm. Diệp Hỏa cũng muốn cho Sở Hạ Lâm thoải mái, nhưng hiện tại nước là nguồn tài nguyên khan hiếm, cho dù vừa mới mưa, còn một ít dự trữ, hắn cũng không dám tùy ý tiêu xài.
20
Diệp Hỏa nhìn Sở Hạ Lâm, Sở Hạ Lâm cũng nhìn Diệp Hỏa, hai người trầm mặc ước chừng có đến ba phút.
Diệp Hỏa đã sớm biết Sở Hạ Lâm có chuyện gạt mình, nhưng vẫn không có cơ hội thăm dò.