1 Mục Túc đang cùng mọi người trong bộ lạc trú ngụ gần bờ hồ của y đi săn thú, đột nhiên phát hiện bụi có đằng trước có động tĩnh, hóa ra là một con gà rừng.
2 Quang cởi bỏ dây trói trên người Mục Túc, sau đó đem y ôm vào trong ngực. Mục Túc giơ chân, hướng thẳng đến chỗ ấy của Quang mà đạp xuống. Nhưng còn chưa kịp động thủ, chân Mục Túc đã bị Quang bắt được.
3 Buổi tối tỉnh lại, Mục Túc phát hiện mình đang ở trong một sơn động, mơ mơ màng màng nhìn về phía phát ra ánh lửa ngay cửa động, y liền nhìn thấy Quang đang chăm chú nướng món gì đó.
4 Ăn no, Quang lại cùng Mục Túc chơi trò chọi xương, thỉnh thoảng rờ rẫm cầm lấy một miếng xương chọi lẫn nhau, cười đến cực kỳ đắc ý. Thực hài lòng, con mồi này, quả là hài lòng.
5 Mục Túc hét thảm một tiếng, không còn chút sức lực xém chút ngã nhào xuống đất. Quang đưa một tay ôm thắt lưng Mục Túc nâng lên. Mục Túc quay đầu mắng to.
6 Mục Túc cũng có chút tự trách tại sao bản thân lại nhát gan như vậy, y có phải là giống cái đâu. Mục Túc nhích gần đến đống lửa, Quang ơi là Quang, ngươi ngàn vạn lần không thể chết như vậy a.
7 Đêm hôm đó, máu hổ rốt cục cũng phát huy tác dụng. Đêm đã khuya nhưng Mục Túc một chút cũng không muốn ngủ, cả người nóng ran. Y định đến khe nước nhỏ, vùi mặt vào đó cho đỡ cơn nóng.
8 Quang đã sống rất nhiều năm trời không hề có một người nào ở bên cạnh, ngay cả một người bạn cũng không. Ngay từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Mục Túc liền cực thích người này.
9 “Đúng là ở đây mà. Nguyên và Khê đều được chôn ở bên kia, ta không nhớ sai đâu. ” “Còn Mục Túc đâu? Y không được chôn cũng không đi cùng với các ngươi.
10 Đến cửa sơn động, Quang đặt Mục Túc xuống, nhìn người của Mục Túc đem toàn bộ thứ đồ họ cần cất vào túi, bản thân thì đứng ở bên cạnh hờ hững nhìn. “Các người có thể đi rồi.
11 Đi hết cả một đoạn đường, đến khi không còn nhìn thấy các tộc nhân nữa, Mục Túc mới quay đầu lại. “Dùng những vật trân quý để đổi lấy ta, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận.
12 “Ta sống không được tốt. Không săn được thú, nên chỉ được phân một ít thịt, rất ít khi được ăn no, vì thế lớn lên không được cường tráng. Càng không được cường tráng như người ta thì càng không thể săn được thú.
13 Lại là một đêm kêu thảm, nhưng nếu so với hai ngày trước mà nói, Mục Túc cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Mặc dù Quang vẫn cứ thô lỗ như vậy, nhưng cái mông của y cũng không có đau như hai ngày trước.
14 Quang trói Mục Túc đi rất nhiều ngày, sắc mặt cũng cứng đơ rất nhiều ngày rồi. Mấy ngày qua, Quang vẫn hái quả dại, săn vài con thú ở ven đường, không để cho Mục Túc chịu ủy khuất vì cơn đói, nhưng buổi tối Quang không hề đòi Mục Túc giao phối một lần nào.
15 “Chúng ta phải đi kiếm thức ăn. Một mình ngươi ở chỗ này chờ thủ lĩnh của ngươi hả?” “Đợi một chút. ” Mục Túc vừa nghĩ tới phải ở một mình chờ ở nơi này đến tối cũng có chút sợ, muốn đi theo người ta nhưng lại nói không nên lời.
16 Mục Túc nếm thử một miếng, bánh gạo không được mềm như mẫu thân y làm. Có lẽ là gạo ở đây không được ngon như gạo được trồng ở mép bờ sông đi. Mục Túc chỉ nếm thử một miếng, liền nhớ tới Quang, không biết đã bao lâu hắn không được ăn bánh gạo rồi, lưu lại cho hắn một miếng vậy.
17 “Tại sao ta không thể ngủ ở đó?” “Mục Túc, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao? Tộc trưởng của chúng ta lưu thủ lĩnh của ngươi lại, là muốn cho giống cái của bộ tộc ta cùng hắn giao phối, sau đó sanh ra một thế hệ cường tráng.
18 “Quang, ở đây có giống cái đó. Ngươi tìm giống cái giao phối không phải tốt hơn sao?” Quang nắm lấy tính khi của Mục Túc, lại dùng tay tách hai chân y ra.
19 Mục Túc đối với chuyện tương lai cũng không suy nghĩ gì nhiều. Y chỉ cần chỗ nào đó có nước uống có thức ăn có thể lấp đầy bụng và một chỗ ở an định là tốt rồi.
20 Mục Túc quay đầu nhìn Quang, đồng thời cũng thấy luôn cái cảnh hai con tinh tinh đang giao phối ở đằng sau. “Quang, ngươi cái đồ cầm thú!” Mục Túc tức giận hét lên.