1 Long bội phỉ thúy (Ngọc bội phỉ thúy hình rồng)
Sau ngày sinh nhật 17 tuổi, Trọng Nham lại một lần nữa bị người chặn lại ở trong một ngõ nhỏ ở cổng sau trường học.
2 Bà ngoại Trọng Nham mở một sạp hàng nhỏ ở góc đường Tây, khi Trọng Nham tới chỗ bà, bà đang nói chuyện với bà lão bán tất ở bên cạnh. công việc may vá bà làm đã thành quen, vừa nói chuyện vừa thoăn thoắt khâu một chiếc lót giày.
3 Trọng Nham sau lần thứ n đánh gãy lời khoa trương tự thuật của Ôn Hạo, rốt cục nổi giận: “Anh TMD ngàn dặm xa xôi chạy tới nơi khỉ ho cò gáy này, chính là để kể chuyện huyền huyễn tiêu khiển với lão tử sao?”
Ôn Hạo bị khí thế cậu đột nhiên bộc phát làm cho giật mình, vội giải thích nói: “Tôi nói mấy chuyện đó là muốn để cậu có hiểu biết đôi chút về cha mình.
4 Ngày hôm sau rời giường, Trương Nguyệt Quế đã thức dậy, đang ở trong bếp làm điểm tâm. Trọng Nham cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc rửa mặt mới nhớ tới ở kiếp trước, trước khi cậu lên thủ đô cũng có vài ngày bà ngoại đặc biệt kiên nhẫn với cậu, chắc là Trương Nguyệt Quế đã tự mình suy nghĩ cẩn thận.
5 Trọng Nham vô tâm vô phế ngủ nướng một giấc, sáng hôm sau khi thức dậy cũng sắp 8 giờ. Trương Nguyệt Quế đã dậy trước cậu, Trọng Nham rửa mặt xong đi ra, bữa cơm nóng hổi lần thứ hai được bày ra.
6 Trọng Nham mấy ngày nay tâm sự có chút nặng nề, dù sao thân thể vẫn đang trong thời kỳ phát triển, chịu đựng mấy đêm liền không chịu nổi, khi máy bay còn chưa cất cánh cậu đã bắt đầu lăn ra ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không quan tâm tới Ôn Hạo ngồi bên cạnh toàn thân đang run như cầy sấy.
7 Cô giúp việc ngày mai mới bắt đầu tới làm việc, bữa tối của Trọng Nham chính là sủi cảo đông lạnh, đơn giản thu dọn một chút rồi liền đi ngủ. sáng sớm ngày hôm sau, cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Trọng Nham mơ mơ màng màng, khi ấn nghe còn thầm nghĩ, giờ này gọi tới chỉ có thể là đám người Lý gia.
8 Người này tên Cung Chất, Cung nhị thiếu gia. Gia thế Cung gia xấp xỉ như Lý gia, trên cậu ta có mấy người chú, bác, bác cả theo chính trị, cha và hai người chú đều theo nghiệp kinh doanh.
9 Lý gia đăng ký cho Trọng Nham học ở trường trung học thực nghiệm ở gần “Sơn Thủy Loan”, đây là một ngôi trường mới, cơ sở vật chất đều không tồi, nhưng thuận tiện nhất chính là vị trí gần nhà, cho dù không có người đưa đón, Trọng Nham đi bộ tới trường cũng chỉ mất khoảng 10 phút.
10 Bởi vì buổi chiều hôm trước trốn học, nên Trọng Nham căn bản không biết có bài tập về nhà. Rồi sau khi về nhà lại vội vàng liên hệ với Hải Thanh Thiên, tiếp đó cả đêm suy nghĩ âm mưu quỷ kế, đã sớm đem trách nhiệm và nghĩa vụ học sinh của mình ném ra sau đầu.
11 Trọng Nham bị sặc khói thuốc ở cổ họng, cúi đầu mãnh liệt ho khù khụ.
“Trọng Nham?” giọng nam nhân đầu dây đề cao hơn chút.
“Không… không sao.
12 Ôn Hạo dừng xe trước cửa một nhà hàng riêng, hướng ra ngoài bĩu môi: “Vào đi, có người đang chờ cậu. ”
Trọng Nham ngồi yên bất động, cậu phát hiện đối với việc tới gặp Lý Thừa Vận, cậu so với trước đây càng kháng cự hơn nhiều.
13 Khi Trọng Nham quay về lớp thì vẫn chưa vào học, cậu đi trên hành lang, có không ít nữ sinh lén nhìn trộm cậu. Đa số người phương Bắc bình thường đều có dáng người cao lớn, nhưng Trọng Nham vẫn rất nổi bật trong số đó.
14 Trọng Nham lục tung trong ngăn trữ đồ tủ âm tường, cuối cùng lại ở ngăn tủ phía dưới tủ bát tìm được một cái hòm lớn, bên trong đựng hơn một nửa là mấy hộp nước sơn đã kết tủa, còn lại là mấy món đồ lao động như bao tay xây dựng, mấy viên gạch men sứ xếp chồng lên nhau, một ít dây điện, mấy cái công tắc điện cùng một bó mấy cái ống thép inox dài ngắn không đồng nhất được buộc gọn vào nhau.
15 “Cậu ta thực sự nói như vậy?” Lý Duyên Kỳ từ sau bàn làm việc ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn em trai mình: “Chẳng lẽ cậu ta nhìn thấy em?”
Lý Duyên Lân xiêu xiêu vẹo vẹo đặt mông ngồi lên bàn làm việc của anh trai, có chút buồn bực cào cào tóc: “Chắc là không thấy đâu, lúc ấy em đang đợi ở trên con đường cách cổng sau trường nó nửa con phố mà.
16 Khi Lý Thừa Vận chạy tới Sơn Thủy Loan để thăm người bệnh, Trọng Nham đang ngồi trong phòng khách pha trà. Trà cũng chỉ là loại trà xanh bình thường, dụng cụ pha trà cũng là loại gốm trắng cực kỳ phổ thông, nhưng thái độ trân trọng của Trọng Nham lại giống như đang sử dụng những món đồ cực phầm, mỗi một động tác dù là rất nhỏ cũng đều làm thật cẩn thận tỉ mỉ.
17 Ngày hôm sau Trọng Nham dậy muộn, không kịp cả ăn sáng đã vội vội vàng vàng lao ra cửa, ở trước cửa tiểu khu mua hai cái bánh mì sandwich vừa gặm vừa chạy tới trường.
18 Trọng Nham vốn muốn nói một tiếng với Tần Đông An, về sau sẽ không tới công ty Cung gia làm nữa. nhưng sau khi về nhà ngủ một giấc liền đổi ý. anh trai Tần Đông An vốn muốn em trai mình rèn luyện có thêm kinh nghiệm nên mới sắp xếp cho bọn họ tới công ty bạn làm việc, còn cậu chỉ là ‘bạn học em trai’ có bắn đại bác cũng không tới, chỉ là tiện thể theo chân thằng bạn dính chút ánh sáng, Tần Đông An còn chưa nói gì mà cậu lại rút lui trước không khỏi có chút khó nói.
19 “Cái gì?”
Trọng Nham hít sâu một hơi: “Hiện tôi đang giữ một món đồ có liên quan tới khu đất sắp tới đây Thái Phong sẽ đấu thầu. ”
“Cái gì?!” Cung Chất tựa hồ sửng sốt một chút, lập tức đề phòng hỏi lại: “Cậu là ai?”
“Tôi là thực tập sinh ở Thái Phong.
20 Tần Đông An trịnh trọng gật đầu: “Là thật. ”
Trọng Nham bỗng nhiên cảm thấy đầu óc mình có chút hỗn loạn: “Vì sao ông lại nói với tôi chuyện Cung Chất có người yêu? Ông cảm thấy tôi coi trọng người lòng anh ta? Hay là… coi trọng anh ta?” MD, cậu chỉ xin số điện thoại của một nam sinh, vậy mà sao Tần Đông An lại có thể nghĩ đến khả năng không thể tưởng tượng ra nổi thế này nhỉ?
Chả lẽ là do mạch não không giống nhau? cậu cùng với đám thiếu niên thanh xuân phơi phới này quả nhiên có sự khác biệt sao?!
“Tôi chỉ muốn nhắc nhở ông!” Tần Đông An thoáng có chút thẹn quá hóa giận: “Nhắc nhở ấy, ông hiểu không?! Đề phòng chuyện chưa xảy ra! Sợ ông đi nhầm đường!”
Lời giải thích này khiến Trọng Nham vô pháp lý giải: “Nhưng ông vì sao lại nghĩ như vậy?” cho dù không biết cậu tìm Cung nhị thiếu gia có chuyện gì thì bất cứ người bình thường nào cũng sẽ không nghĩ như vậy đi?
Tần Đông An khẽ nuốt nước miếng: “Ai nha….