1 Thời điểm ý thức được mình trọng sinh, Lạc Thư sửng sốt đại khái khoảng 10s sau đó tiếp tục ăn nốt chiếc bánh quẩy đang ăn dở. Lạc Thư không phải là người có năng lực thích ứng vô cùng lớn mà là bị bốn bức tường trống không xung quanh làm cho nhớ lại hình dáng nhà cũ của mình.
2 “Trịnh bộ*”. Lạc Dũng, cũng chính là lão ba của Lạc Thư cung kính nói.
(* “bộ” ở đây là để gọi cấp trên của Lạc ba)
Lạc Thư quay đầu nhìn lại, người này cũng không xa lạ, Trịnh Nghĩa, đeo một bộ kính mắt kim loại, là phụ tá đắc lực của Lâm lão gia.
3 Trong giấc mơ cậu đứng ở cửa phòng bệnh, mọi người đang nhìn Lâm Tĩnh Minh đang nằm trên giường, ai nấy đều hiện ra vẻ đau lòng.
Có thể là bời vì sinh bệnh nên sắc mặt Lâm Tĩnh Minh rất tiều tụy, khác hẳn với Lâm Tĩnh Minh trong ấn tượng của Lạc Thư, dường như cậu chưa từng nhìn thấy anh có lúc suy yếu mà phần lớn thời gian đều là một bộ dáng dịu dàng ôn hòa.
4 Mọi người gặp Lạc Thư ai nấy đều thân thiết chào hỏi, bộ dạng xinh đẹp thật sự rất có lợi, Lạc Thư biết hầu hết mọi người đều thích mình, đương nhiên cũng chỉ là ‘hầu hết’ vì gia đình nào cũng có những mâu thuẫn riêng, chỉ là chưa bùng nổ mà thôi.
5 “Tí nữa thì quên mất”. Hà Thục Phương cười nói, dù đã cố gắng nhưng vẫn lộ ra sự hưng phấn. “Ba được thăng chức, sáng nay vừa nhận được thông báo. Cơ quan người ta cho nhà ở mới, nhà cũ thì phân cho người khác, hôm nay nhà mình vừa dọn ra, thật vất vả mới dọn nhà xong, mẹ là đến đón con để con khỏi phải về nhà cũ”.
6 “Tớ nói, A Tịnh, đây là nhóc con nhà ai? Không giống như là người nhà cậu a? Trông đáng yêu thế”. Nói xong nhéo mặt Lạc Thư một cái, Lâm Tĩnh Minh không ngờ cậu ta làm vậy, thấy Lạc Thư bị đau thì trong lòng cũng đau, sau đó xoa má Lạc Thư giúp cậu.
7 Lạc Thư hiển nhiên nhớ rõ đường đến nhà Lâm Tĩnh Minh. Nhưng lúc này cậu thật ra có chút giận Lâm Tĩnh Minh không đưa cho mình số điện thoại, khiến cậu phải chạy đến.
8 Bên này Lạc Dũng cũng có chút kinh ngạc, ông không ngờ hai người lại tốt như vậy, càng ngạc nhiên là con mình tự nhiên để Lâm Tĩnh Minh xử lý thịt cua, ngón tay sạch sẽ gắp cho bà ngoại một nửa, gắp lại cho Lâm Tĩnh Minh cà muối, tựa hồ là có qua có lại.
9 Bỗng nhiên bị nói như vậy, Lạc Thư tức giận: “Anh theo dõi em?”
Lâm Tĩnh Minh vội vàng lắc đầu, “Hôm đó anh cũng đi vào, không phải là theo dõi!” Ba người đang trên đường về nhà, Lạc Thư đột nhiên giãy nảy lên khiến Lâm Tĩnh Minh thiếu chút nữa làm Lạc Thư ngã xuống.
10 “Ăn ngon như vậy?”
“Cũng không. Anh nếm thử?” Lạc Thư đưa que kem đến bên miệng Lâm Tĩnh Minh, cậu ăn kem đều thích liếm hết từ trên xuống dưới, cũng không để ý đến Lâm Tĩnh Minh có thích hay không.
11 Thay vì nói là hôn, không bằng nói là mút một viên kẹo đường.
Lâm Tĩnh Minh thường thường chờ Lạc Thư nhếch môi lên sau đó chậm rãi mút. Cũng không phải giống như hôn lưỡi mãnh liệt rõ ràng, mà là giống như chậm rãi thưởng thức một vò rượu ngon trân quý lâu năm.
12 Nghỉ đông luôn thật sự ít, trường học rất nhanh liền khai giảng. Học kì mới cũng không có gì khác biệt, chính là sau khi vào học liền được Lâm Tĩnh Minh đưa cho hai bao lì xì, một cái là của Lâm Tĩnh Minh, cái còn lại là của Mạc Lâm.
13 Người đẩy Mục Minh Hiền là Tôn Thắng Siêu. Tôn Thắng Siêu nổi giận đùng đùng chạy đến trước mặt Hà Bồi, dùng sức đá. Đám người Hà Kiến Quốc không nói không có nghĩa là Tôn Thắng Siêu không giận.
14 Vị trí ngồi trong rạp là căn cứ vào năm học, lớp càng cao thì ngồi càng sau. Người bị Tôn Thắng Siêu quát tựa hồ cảm nhận được Lâm Tĩnh Minh mỉm cười không chút ý tốt, Tôn Thắng Siêu trừng mắt, thức thời liền đổi chỗ.
15 Lạc Thư có cảm giác mình bị biến thành động vật trong sở thú, sớm biết vậy thì đã đề xuất đến vườn bách thú, nơi đó có sẵn tinh tinh.
Về sau Lạc Thư mới biết mặc kệ hai anh em họ Lâm này diện mạo di truyền từ Lâm lão gia tử hay từ bà cố nội thì đều không có tế bào mang tên ‘lãng mạn’.
16 “Mọi người đứng!” Lâm Tĩnh Minh lên tiếng khi giáo viên chủ nhiệm tiến vào, Lạc Thư vội vàng tính trốn đi, dù sao cũng là lớp của người khác, hẳn là cũng nên lễ phép.
17 ”
Ha ha a…” Vừa mới bắt đầu nghỉ hè, Lạc Thư theo thường lệ tới nhà Lâm Tĩnh Minh chơi đã bị bắt tại trận, “Em cũng chưa nói là không thi”. Cậu giải thích.
18 “Cậu là Lạc Thư năm 3?” Người đứng trước mặt hỏi.
“Không phải”. Lạc Thư lắc đầu, thuận tiện nói thầm một câu, “Vì sao luôn có người nhìn nhầm mình thành cậu ta chứ? Mình có giống con gái đâu?”
Này kì thật người đó cũng không biết Lạc Thư, cũng chỉ nghe nói Lạc Thư giống con gái, lúc hỏi thăm được người ta chỉ cho Lạc Thư đang ở bên bồn hoa quét dọn.
19 “Sao hôm nay về muộn vậy?” Lâm Tĩnh Minh đón túi sách trên vai Lạc Thư, gật đầu với Lý Duệ phía sau. “Dì Quế làm chè đậu xanh với đường phèn*, vào nhà đi.
20 Lý Duệ không phải người thích nói chuyện, Quách Vân Đình vẫn rối rắm chuyện với Triệu Bân, bởi vậy mà bữa cơm của ba người trôi qua dị thường yên lặng.