1 Y Lĩnh trấn chỉ là một sơn trấn nhỏ bình thường. Nhưng vì rằng dân cư rất thưa thớt, hầu như không thấy có sự ô nhiễm do con người gây ra, nên cái trấn nhỏ này tách biệt hẳn, mang đầy mỹ cảm tự nhiên.
2 Mặt trời tươi đẹp lên cao, nhiệt độ cũng liên tục tăng cao theo. Căn nhà cũ kỹ mái bằng, chỉ có một cái quạt điện kêu cành cạch, uể oải xua gió. Ngồi trên những kiện bia xếp chồng lên nhau, một đám thiếu niên mặc đồng phục Cao trung Thượng Lạc đang tụ tập.
3 Gian phòng sàn nhà lát đá cẩm thạch đen sáng bóng, chỉ có một bộ sofa đen bọc da cùng với các vật dụng đẹp đẽ, vừa nhìn thấy cũng biết được làm từ người có tay nghề.
4 Màn đêm buông xuống, giờ nghỉ ngơi cuối cùng cũng đã tới. Bởi Tống Tiệp từ sớm đã nhảy lên giường của mình, Cổ Vân Phong cũng đành chịu, phải ngủ trên cái giường còn lại.
5 Lúc thiếu niên kia quay người bỏ đi, trong một khắc Cổ Vân Phong nhìn thấy nước mắt của hắn. Trái tim đột nhiên hẫng một nhịp. Ta… ta không phải là rất quá đáng? Trong lòng bỗng trở nên hết sức suy sụp, Cổ Vân Phong cũng không còn tâm tư tham gia dạ tiệc.
6 Rốt cuộc hạ thể đã bị lộ ra trước mắt người khác, chuyện này khiến đầu óc Tống Tiệp hoàn toàn trống rỗng.
Bị nhìn thấy rồi… Giấu giấu giếm giếm nhiều năm như vậy, cái thứ xấu xí của ta, rốt cuộc là đã bị nhìn thấy…
Nhưng thật ra ánh trăng thì mờ, Cổ Vân Phong lại ở trên Tống Tiệp, che mất ánh trăng, nên hắn cũng không thấy rõ cái gì dị dạng cả.
7 Leng keng~ Leng keng~ Leng keng
~Vừa mới sáng ra, Vương Vũ Kiệt mắt còn không mở nổi, chuông cửa lại ầm ĩ làm hắn ong hết cả đầu. “Khốn khiếp! Ai hả?” Đang còn váng vất do rượu, hắn loạng choạng ra mở cửa phòng, chuẩn bị chửi rủa tên khách không mời dám phá hỏng giấc mộng đẹp sớm chủ nhật của mình.
8 Đến sáng, Tống Tiệp đã bớt sốt. Nhưng Cổ Vân Phong mềm rắn đủ cả bắt hắn ở trên giường nghỉ ngơi hai ngày. Mà hai ngày đó, mỗi lần nghỉ giải lao, tuy là chỉ có chút thời gian ít ỏi, Cổ Vân Phong cũng sẽ nhất định chạy về xem tình hình của hắn.
9 Tống Tiệp mất tích!
Bất luận Cổ Vân Phong tìm kiếm như thế nào, đều không thấy bóng dáng hắn đâu. Rất vất vả mới xin được thầy giáo số điện thoại nhà hắn, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi, lại hay, thiếu gia đã xuất ngoại, không thể liên lạc.
10 “Bác sỹ, hắn không sao chứ?” Tại phòng y tế cao cấp ngang khách sạn năm sao, Cổ Vân Phong lo lắng hỏi. “Yên tâm, ta vừa mới khám cho cậu ta rồi, may mắn là não không bị chấn động, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, như thế sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
11 Cuối cùng hai người yêu nhau đã hiểu rõ lòng nhau, chỉ mong được từng giây từng phút đều không phải xa rời; nhưng vì rằng “Thượng Lạc” cùng “Hữu Thượng” vẫn còn đối nghịch, họ sợ một khi công khai tình yêu nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn,nên đành sống đời hai mặt mà thôi.
12 Tới cuối tuần, câu lạc bộ võ thuật chuẩn bị triển khai tập huấn. Hai “trẻ sinh đôi gắn bó” cũng đành tách nhau ra.
“Bảo bối, ngươi nhất định phải đi sao?” Cổ Vân Phong trên giường ôm cục cưng yêu dấu của mình, bất mãn nói.
13 Không đếm được chính mình bắn bao nhiêu lần, càng không đếm được hắn ở trong mình bắn nhiều hay ít, dù sao thì mông cũng tràn trề tinh dịch, trong miệng, trên mặt cùng trên người toàn là mùi vị tinh dịch… Hai người trừ lúc đi WC, thì chưa rời giường lấy một giây, ăn cơm cũng gọi người mang đến, ăn quáng ăn quàng rồi lại bắt đầu làm loạn như chó động dục vậy.
14 Chào mọi người! Mọi người có thích truyện mới về trường học này của Dương tỉ tỉ không? “Thượng Lạc Hữu Thượng”, mọi người đều biết đó là những từ hài âm* ha, nhưng “Y Lĩnh trấn” ngay đầu truyện mọi ngươi có nhìn ra là gì không? Nếu các bạn đoán ra được đáp án, thì chúc mừng! Chúc mừng! Bạn nhất định là giống Dương tỉ tỉ, siêu cấp hủ bại nha! Haha…
Mấy chương trứơc thật ra có rất nhiều phục bút* đó, mọi người không biết có mệt khi đọc không? Phải vậy thôi, chính là có rất nhiều nhân vật, đọc xong mọi người cũng biết Dương tỉ tỉ ghép ai với ai thành đôi ha.