1 Trước chiến tranh London thật là sầm uất, người ta theo nhau lui tới rạp hát và quán bar, giá rượu Brandy lẫn rượu nho chưa bao giờ đắt đỏ đến như những năm 1940.
2 Andemund cười quả nhiên rất dễ coi, hại tôi một chút xíu chống cự cũng không có nổi.
Một tuần sau đó tôi ngồi nghiền ngẫm mảnh giấy ấy, nhai bánh mì dài ngồi trong thư viện xoay ngang xoay ngửa, nhưng nhìn cách nào vẫn chỉ thấy như tờ giấy lộn toàn trăng với sao, xem đến phát bực.
3 Andemund chỉ ở lại Cambridge ba tháng, không tổ chức tiệc chia tay, cả thi cuối kỳ ảnh cũng không xuất hiện, chỉ để lại một đề toán trên bảng vào tiết học cuối cùng.
4 Anh ấy nheo mắt cười, đột nhiên mở cửa bên kia, xuống xe, đi vòng đầu xe đến chỗ tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã bị ảnh đẩy ngã lên cửa xe.
“Cài áo vào.
5 Tôi đứng cạnh cửa sổ, thấy xe Andemund đã xuất hiện từ đầu đường, rồi dừng bánh dưới tầng. Xuống xe, ảnh ngẩng lên nhìn thấy tôi, mỉm cười. Lát sau anh ấy đẩy cửa bước vào, ngồi xuống sô pha, có vẻ mệt mỏi: “Alan, em tới thì nói với anh một tiếng chứ.
6 Quãng thời gian ấy, cuối cùng tôi cũng nhớ lại về mẹ mình. Tôi đọc ghi chép của bà, cạnh những hàng chữ thanh tú của bà thường có dòng nhận xét viết bằng bút máy của cha tôi.
7 Edgar luôn lấy tôi làm người mẫu vẽ, sau này có bữa lật coi tập phác thảo của cậu ta, thấy bức vẽ một gã thanh niên lôi thôi nhếch nhác, gầy hom hem tiêu điều, tôi liền ý kiến: “Cậu lụt nghề hả? Tranh vẽ chả giống gì hết.
8 Tôi và Andemund rõ là đã chia tay, chẳng ai dính gì đến ai nữa. Tôi chấn chỉnh quan hệ với đám bạn không đứng đắn trong quán bar xong, gần một năm nay anh ấy cũng không xuất hiện làm phiền tôi nữa.
9 Từ khi bắt đầu giúp Lindon giải mã, những cuộc gặp gỡ của tôi và Edgar cũng thưa dần. Hầu hết thời gian tôi đều ở lì trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ toán học, mà nghề vẽ tả thực của cậu ấy đương nhiên phải cần ánh sáng rực rỡ ngoài trời.
10 Không lâu sau khi Edgar rời khỏi Cambridge, khủng hoảng tài chính bùng nổ trên khắp châu Âu. Không ai có thể nói chắc rằng cuộc chiến trước mắt là căn nguyên của cuộc khủng hoảng, hay chính khủng hoảng kinh tế đã bắt nguồn cho chiến tranh thế giới thứ hai.
11 Tôi kinh ngạc hỏi Arnold: “Không phải anh họ Visco hả?”
Lúc ấy tôi đang tay đút túi quần, đứng dựa thanh vịn lan can lầu hai, sốt ruột đợi thằng nhỏ làm bài tập.
12 Arnold nói qua cặp kính gọng vàng: “Vậy tốt quá, thế là hai người hết thật rồi đó. ”
Một mình anh ta ăn chơi thì chán, bảo vẫn thiếu một gã hợp cạ để cùng lêu lổng, vậy là tôi rất vinh hạnh nhận lời mời nhập hội với anh ta.
13 Tay phải tôi bị trật khớp, tay trái không sao lần đúng được ổ khóa. Andemund cầm tay tôi, giúp tôi mở cửa.
Anh ấy ôm lấy tôi từ sau lưng, chậm rãi lần tìm bàn tay trật khớp của tôi, mười ngón đan vào nhau.
14 Giống như ta lê mòn gót khắp thế gian để tìm một nàng thơ, thì ra nàng thơ ấy lại đang ngồi trong chính nhà ta uống trà chiều.
Một thời gian dài tôi và Andemund cắm đầu bới tung đống khả năng phức tạp lộn xộn, ra sức tìm kiếm điểm khởi đầu của ba vòng chuyển hoán mỗi ngày.
15 Kể từ đó ký ức của tôi hoàn toàn hỗn loạn.
Lần đầu tiên tỉnh lại tôi thấy mình nằm trong phòng bệnh cũ. Hình như tôi thấy Andemund, Peter đứng ưỡn ngực thẳng tắp sau lưng anh ấy, mặt vẫn lạnh như tiền.
16 Andemund khoác thêm áo cho tôi rồi từ tốn cài giúp tôi hàng khuy bằng đồng màu vàng tối. Cửa sổ vẫn mở, anh ấy nửa quỳ bên giường tôi, mùi hương mát lành ngoài vườn hoa vương đâu đó quanh anh ấy.
17 Mới đầu Arnold cũng không cho tôi biết chuyện Andemund bị cách ly thẩm tra. Tôi chỉ cảm thấy bẵng đi một thời gian rất dài không được gặp anh ấy. Hồi này tự dưng Arnold có vẻ rất rảnh, anh ta bắt đầu biến tướng ra đủ kiểu hẹn hò với tôi.
18 “Vì ‘Mê’. ” gã trai ngồi trên bậu cửa sổ giơ tách cà phê lên.
Tôi rất ngạc nhiên: “Cậu biết tôi đã giải ‘Mê’ à?”
Cậu ta đặt cái tách xuống rồi nhảy khỏi bậu cửa: “Tất cả chúng tôi đều biết, ngài Garcia công khai chuyện này… chính cậu đã giúp Lindon giải ‘Mê’, phương pháp giải đặc sắc lắm!”
Cậu ta nói không sai, đúng là mọi người đều đã biết.
19 Lòng nhiệt tình của Raphael với “Mê” thực sự vượt quá tưởng tượng của tôi. Kể cả trong nội bộ trang trại Plymton, tài liệu của văn phòng số 1 vẫn thuộc diện bị bảo mật, vậy mà cậu ta vẫn chế tạo được một chiếc máy phát tín hiệu trong tình trạng không có bản thiết kế.
20 Andemund ngả ra xa khỏi mặt tôi, đầu anh ấy hơi ngửa ra sau, từ cằm đến cổ tạo thành một nét võng thật duyên dáng.
Một tay anh ấy giữ thắt lưng tôi, tay kia giật mở khóa quần tôi.