1 Bên bờ hồ, dưới ánh trăng, một nam nhân tỏ sáng như trân châu sáng bóng. Sườn mặt kia chỉ cần liếc mắt một cái thì trọn đời không quên. Người đó đẹp đến văn chương cũng không thể tả được một phần vạn.
2 ‘Ầm, ầm, ầm …’
Khi ba tiếng nổ kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía liên tục va vào trong màng nhĩ của Phó Trọng Hoa, anh chỉ cảm thấy toàn thân vì tạp âm thật lớn này mà run rẩy không ngừng.
3 Người môi giới nói một đống cái gì – nơi đây phong thủy tốt ngay cả ‘cứt chó cũng biết thành vàng thỏi’, anh vừa ghé tới nhìn đã thấy chướng khí đầy trời, đừng nói vàng thỏi ngay cả cứt chó tìm khắp nơi cũng không thấy, sự thật hẳn là chủ nhà trước bị dọa bỏ chạy mới đúng.
4 Trong nháy mắt cửa mở ra, Trần Quốc nghẹn họng nhìn trân trối, tay không tự giác lại đóng cửa lại.
Phó Trọng Hoa mặt lạnh lùng nhìn không ra biểu tình gì, chính là trong đôi mắt kia ẩn ẩn nhìn ra một chút sắc thái kinh ngạc.
5 Nếu anh muốn chuyển đi thì làm sao bây giờ? Nếu anh có Thiên Sư hỗ trợ thì chính mình có phải sẽ vĩnh viễn không tìm thấy anh?
Trầm Vị Ương sợ tới mức nhảy dựng lên, lập tức vọt tới phòng khách.
6 [Chúc mừng anh, kịch bản lại đoạt giải. ]
“Ừ hử, vậy sao?”
[Đạo diễn Đặng muốn mời anh gia nhập đoàn phim của ông ta, làm phim lịch sử. ]
“Không rảnh, bản thảo hiện tại của tôi còn chưa có hoàn thành.
7 Không chỉ có khoảng cách giữa người và quỷ, hắn cùng anh cũng triệt để thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Hắn thủy chung không thể dung hòa vào thế giới của anh, mặc hắn có cố gắng nhiều bao nhiêu, ngay cả việc đơn giản nhất là tuýt rửa mặt cùng tuýt đánh răng, hắn vĩnh viễn đều phân không rõ ràng lắm.
8 “Tên ngốc này!”
Ở tiệm tạp hóa đi một vòng, rồi lại tới siêu thị đi hai vòng, Phó Trọng Hoa mới cảm thấy đại sự không ổn. Anh càng suy nghĩ càng lo lắng, nên ở trên đường của tiệm tạp hóa cùng siêu thị qua lại hỏi thăm.
9 Lăng Phi một bên giãy dụa, một bên rút ra dao nhỏ tùy thân, ở trên cổ tay Phó Trọng Hoa rạch một đường, máu màu tím theo vết rách của đao nhỏ liền chảy ra.
10 Lăng Phi tắt lửa, dựa lưng vào bức tường màu trắng phía sau, hơi lạnh xuyên thấu qua da thấm vào máu, làm chậm lại tốc độ lưu động của kích động.
“Anh không ngại.
11 Phó Trọng Hoa nhìn thân hình không ngừng run run kia, huyệt thái dương giựt giựt kịch liệt, anh bất đắc dĩ rút ngón tay ra, cúi người hôn hôn lên bờ vai run run.
12 “Trường Dạ, này cho huynh. ”
Nam tử một thân trường bào vàng nhạt, khoác chiếc áo khoác lông cừu màu trắng. Người đó có mái tóc dài đen như mực tung bay trong bầu trời đầy gió tuyết, hé ra gương mặt xinh đẹp thoát tục, hai má hồng hồng, ánh mắt phượng xinh đẹp lộ ý cười tủm tỉm, thanh âm ngọt ngào ấm áp, nghe ra được là thanh âm của nam nhân nhưng so với nam nhân bình thường dễ nghe hơn gấp ngàn lần, nói chuyện tựa như ca hát.
13 Trầm Vị Ương cũng không để ý tính tình nóng lạnh của Phó Trọng Hoa, vẫn ở trong lòng anh nằm thoải mái, “Aizz, gần đây em đều mơ thấy giấc mơ kỳ quái.
14 Trầm Vị Ương hét to một tiếng tỉnh lại, ngồi bậc dậy, nhìn dáo dác chung quang mình, phát hiện chính mình còn đang ở trên giường.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, thời khắc nằm mơ đó như giả lại như thật, hình ảnh chợt lóe rồi biến mất, hắn phảng phất như bắt được cái gì, rồi lại cái gì cũng không bắt được.
15 Ngoài cửa, Lăng Phi nhìn cách cửa vừa đóng lại kia nhếch môi cười âm lãnh ––
“Ngươi tốt nhất nên tin. ”
—-
“Này, huynh tên là gì?”
“Huynh không có tên.
16 Vị Ương từ từ mở mắt ra, cảm giác nóng rực ở ngực đã biến mất không còn. Hắn quay đầu, nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh mình kia trên cổ tay một đạo vết thương sâu hoắc máu thịt trộn lẫn.
17 Huynh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình thất thủ vô sách, huynh chính là không muốn quản cũng lười quản, hết thảy vạn vật trên đời này mặc dù cùng một nhịp thở với huynh, nhưng huynh không quan tâm và cũng không đem hết thảy này để vào mắt.
18 Lăng Phi từ trong cung điện đi ra, nhìn quanh đều không thấy Cố Trường Dạ, đi quanh vườn hoa một vòng, thật vất vả mới phát hiện nam nhân – người mà người khác chỉ vừa nghe tên đã thấy sợ hãi – đang ngồi xổm trước cây cổ thụ ngàn năm.
19 Chỗ Thiên nhân cư ngụ, có rất ít tiên giới. Nên chỉ có Lăng Phi quen biết Cố Trường Dạ, bởi vậy Lăng Phi mới có thể chơi trò hai mặt, đem Vị Ương đẩy vào tuyệt cảnh, bức bách Cố Trường Dạ vì cứu Vị Ương mà phải nghiêng trời lệch đất, cũng bởi vậy mới có thể sinh ra tràng tai họa ‘tinh phong huyết vũ’ kia.
20 Cố Trường Dạ khoanh tay đứng ở trên không, hứng thú nhìn đất khô cằn ở dưới chân.
Tiếng khóc thét nổi lên bốn phía, lời cầu nguyện một tiếng lại một tiếng phát ra đến tận trời cao cũng nghe thấy.