1 CHƯƠNG 1
Nước chảy róc rách, từ trên núi chảy ra bìa rừng, đinh đinh đông đông… Dòng suối dưới ánh mặt trời lấp lánh hào quang, nước suối trong suốt, có thể thấy cá lội tung tăng, những hòn sỏi dưới đáy.
2 CHƯƠNG 2
“Hoàng Thượng, phía trước chính là Đại Lương, dân rất đông, thỉnh đừng đi xa vi thần. ” Thạch Dục Lam nhìn nhìn cửa thành trước mặt, xoay người chỉnh lại tóc cho Thụy Âm.
3 CHƯƠNG 3
Đêm, bầu trời đầy sao, vầng trăng lúc mờ lúc tỏ.
Thạch Dục Lam nhẹ nhàng dừng trên mái nhà, cẩn thận quan sát bọn thủ hạ bên dưới, “Bên trái ba, bên phải năm… Rất khó để không kinh động bọn họ…” Lời còn chưa dứt, mấy người kia đã muốn té xỉu hết, “Làm sao vậy?”
“Chờ ngươi tính xong, hôn quân đã chết ở trong lao.
4 CHƯƠNG 4
“Kích Tiêu, dậy. ” Thụy Âm lay lay nam nhân không biết tới bên cạnh mình ngủ hồi nào, “Phải đi rồi. ”
“Khò khò…” Nam nhân ôm chặt thắt lưng Thụy Âm, hít vào hương vị ngọt ngào, ngáy khò khò.
5 CHƯƠNG 5
“Ba tức ba tức” Thụy Âm vừa mới mở mắt, nhìn thấy trước mặt một vật thể sống lớn, liền lập tức nhắm mắt lại, trở mình, “Chắc mình đang mơ. .
6 CHƯƠNG 6
“Âm Âm~~ đứa con bảo bối của lão ba, Âm Âm~~” Một thanh âm ngọt nị đến ghê tởm cứ lải nhải bên tai, Thụy Âm không kiên nhẫn mở mắt, “Ồn quá đi!” Sau khi thấy rõ cảnh vật trước mặt, hắn lập tức ngây ngẩn cả người, vẫn là vô cùng quen thuộc… Là tầng hầm nhà mình… Nhưng là, tại sao mọi thứ chung quanh giống như biến lớn nhiều như vậy… Cái gáy thật lớn phía trước, như thế nào cảm giác như là lão nhân ngu ngốc kia a… Còn cái người khổng lồ ngồi trên ghế nữa…Đó không phải là mình sao?! Vậy còn mình hiện giờ là ai?!
“Thụy Âm” trên ghế chậm rãi mở mắt, vốn đang chớp chớp mắt để quen với ánh sáng, vừa thấy một nam nhân mắt đầy tơ máu đang ôm đùi mình kêu khóc, mặt lập tức lạnh xuống, trong mắt không hề có một tia ôn hòa, chỉ có nồng đậm huyết tinh.
7 CHƯƠNG 7
“Ba tức” Vân Kích Tiêu đột nhiên mở mắt, nhìn trần giường, hoa văn thực xa lạ, không phải giường của Tiểu Âm Âm a… Thực thất vọng, vốn đang hy vọng Tiểu Âm Âm ngọt ngào hôn đánh thức mình… Thở dài, nghiêng đầu, vừa thoáng nhìn người ngồi bên cạnh, mắt lập tức mở to thật to, sau đó nhanh như chớp quay đầu, nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, “Cái gì cũng chưa thấy, cái gì cũng chưa thấy… Nhắm mắt làm ngơ…”
Vân Kích Huyền ngồi bên cạnh, đầu tiên là khiếp sợ nhìn Vân Kích Tiêu vốn đã ngừng thở đột nhiên mở mắt, sau nhìn đôi mắt linh động kia, kinh hỉ đến mức suýt nữa cười lớn, nguyên lai tiểu tử này không có việc gì a! Nhưng lại thấy Vân Kích Tiêu tựa hồ thực thất vọng thở dài, sau khi quay đầu nhìn về phía mình thì vẻ mặt cứ như bị sét đánh trúng, lập tức nhắm mắt lại làm bộ như không thấy mình, giả vờ ngủ, Vân Kích Huyền bốc hỏa.
8 CHƯƠNG 8
“Ách di ~” Thụy Âm cau mày nhìn thái dương mới mọc, thống khổ lắc lắc đầu, “Tại sao trước kia không phát hiện ánh mặt trời chói mắt như vậy.
9 CHƯƠNG 9
Nghe được phía trên truyền đến tiếng cười, mọi người mới nhớ tới còn có cái người là nguyên nhân của mọi tội ác kia, Âm Âm bảo bối vì kẻ kia mà dám lừa gạt bọn họ, lá gan cũng quá lớn đi! Tức giận vì cả đêm bị đùa giỡn toàn bộ chuyển dời đến Vân Kích Huyền, lửa giận hừng hực đang có xu thế càng cháy càng lớn.
10 CHƯƠNG 10
“Đáng giận a! Đã hai ngày rồi!” Vân Kích Tiêu ôm đầu Thụy Âm gào khóc thảm thiết, “Tiểu Âm Âm, ngươi ở nhà ngoạn vui đến quên cả trời đất a!! Vì cái gì phải về với lão nhân kia của nhà ngươi a! Mau trở lại a a! Nếu không trở về ta liền đem ngươi #¥%%—*%—.
11 CHƯƠNG 11
“Lạp lạp, gương kia ngự ở trên tường, thế gian cực phẩm đẹp zai là ai ?” Thụy phụ đính một mạt kim sắc, mái tóc dài mềm mại hướng về phía chiếc gương cười quyến rũ, sờ sờ cái cằm vừa được cạo râu trơn nhẵn, nháy nháy đôi mắt ẩn sau chiếc kính, miệng lẩm bẩm.
12 CHƯƠNG 12
“Ân…” Đại thúc tóc vàng nào đó nằm trên giường lăn lông lốc, hai mắt nhắm lại, cố gắng tưởng tượng ra hình dáng con dâu. “Khẳng định là rất nhỏ giống như ngọc bích nha… Đôi mắt đan phượng dài nhỏ này, cái miệng nhỏ nhắn này, cái mũi đĩnh trực này, dáng dấp nhu nhược trước gió nha ~~ Không, kỳ thực mắt to cũng rất khả ái a… Bất quá, mắt nhỏ trông gợi cảm hơn a, thế nhưng mắt to cũng khả ái nữa…” Thống khổ mà ôm đầu cuộn mình thành quả bóng.
13 CHƯƠNG 13
Làm hoàng đế, nếu như không đi thị sát dân tình một chút, ngươi sẽ không được tính là một hoàng đế tốt. Biết rõ điểm này Thụy Âm liền nhân cơ hội mà cải trang đi tuần, mong muốn có thể ra cung.
14 CHƯƠNG 14
Lời tác giả: Bản in đã sửa không H.
Thạch Dục Lam cau mày lật xem từng chồng bức họa chân dung, càng xem lông mày càng nhăn lại chặt hơn, đại thần bên cạnh không ngừng thúc dục.
15 CHƯƠNG 15
“Tiểu Âm Âm, cầu ngươi. ” Vân Kích Tiêu nhoài tới trên bàn trước mặt Thụy Âm, hé ra gương mặt khóc lóc cầu xin nói. “Cầu ngươi nhượng ta làm a.