1 —— The first one ——
—– Nam nhân kia
Lần đầu tiên, ta đối một nam nhân không biết nên khóc hay nên cười!
Phiêu Dạ nhẹ nhàng chà xát gương mặt của mình vào ngón tay thon dài trắng nõn của nam nhân bên cạnh, tự nhiên phát sinh ra tiếng mèo kêu nhẹ như lông hồng.
2 ” Phiêu Dạ?” Ly Trần một thân áo ngủ lặng lẽ mở cửa, vật thể màu đen trên giường kia giống như con mèo đang nhẹ giọng kêu.
Phiêu Dạ tỉnh rồi, thế nhưng không ra, còn đang mất hứng vì chuyện vừa nãy.
3 Ta biết chính mình đang thay đổi, ta hòan tòan quên đi ta chỉ còn một mình, thầm nghĩ phải thế nào cuốn lấy hắn, phải dùng biện pháp dùng thủ đọan nào để Ly Trần giao tòan bộ trái tim lẫn tâm tư vào người ta, cho dù phải mất đi mình cũng không nuối tiếc!! Lần đầu tiên phát hiện, hóa ra khi đến mình yêu cũng điên cuồng như thế, đối với thời gian tới, Phiêu Dạ cảm thấy một mảnh trắng xóa, cái gì cũng không rõ, mà Ly Trần… Phiêu Dạ lẳng lặng ôm lấy chính mình, ta nên làm gì bây giờ?
Gian phòng an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Phiêu Dạ biết nhất định là Ly Trần, cho nên không ngẩng đầu, nếu Ly Trần nói cậu thất thường, thì cậu sẽ dùng toàn bộ ‘thất thường’ để khiến Ly Trần đau đầu!
” Phiêu Dạ?” Ly Trần nhẹ giọng kêu, bàn tay ấm áp thỏai mái vuốt ve sợi tóc của Phiêu Dạ.
4 Nhìn bên giường đã qua 9 giờ rồi, Phiêu Dạ nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đóng chặt kia.
Vì sao Ly Trần còn chưa về? Ta rõ ràng đã nói qua nếu không có hắn ta sẽ chết, thế nhưng Ly Trần vẫn về muộn như thế….
5 Khi Phiêu Dạ tỉnh lại thì đã là trưa, điều đầu tiên cậu cảm thấy chính là cánh tay rất đau, tối hôm qua mình thực sự điên rồi sao? Không chỉ không cảm thấy đau nhức, thậm chí còn nghĩ huyết sắc chảy xuống mỹ lệ đến mức khiến cậu nhịn không được một lần lại một lần tự tổn thương mình, lần đầu phát hiện, màu của máu lại ngập tràn ma tính như vậy.
6 ” Bởi vì ta đã chết 18 năm, để sống sót, ta không thể không làm vậy. ”
” Vậy ngươi có biết hay không, không có ngươi ta cũng chỉ có thể sống 18 năm?” Phiêu Dạ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khóc lóc ” Cái gì cũng được, ta chỉ muốn ở cạnh ngươi.
7 Ngươi chưa bao giờ hút thuốc, Phiêu Dạ nhìn hắn, giống như đang chờ đợi án tử vậy.
Hút hết một điếu thuốc cũng không cần bao lâu, Ly Trần cầm lấy điếu thuốc, sau đó từ trên mặt đất nhặt lên một cái gạc tàn thuốc chưa bị hư hại, mà hắn cũng chưa từng dùng qua, đem đầu thuốc nhấp nhấp vào đó, tựa như không có chuyện gì xảy ra mà nâng ngăn tủ lên, đem từng thứ từng thứ đặt lại chỗ ban đầu.
8 Đi ra khỏi thang máy, Phiêu Dạ dễ dàng tìm được chỗ làm việc của Ly Trần, mà Ly Trần lại là người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Ly Trần sửng sốt, sau đó bước sang đây ” Phiêu Dạ? Sao ngươi đến đây? Tối qua ngươi đã đi đâu?”
Nam nhân kia ngay cả một chút phản ứng gì cũng không có.
9 Không chiếm được thì vứt bỏ đi.
Bởi vì không chiếm được.
Mà phải thống khổ, phải căm hận, phải trở nên xấu xa.
Nhân loại có một thứ gọi là dục vọng.