1 Ngày rằm tháng Giêng, thành Biện Lương vô cùng náo nhiệt. Hai bên đường, hoa đăng đủ mọi hình dạng lung linh chiếu sáng, cùng với niềm hân hoan vui sướng lan đến từng con ngõ nhỏ.
2 Chuyện kể rằng, có hai vị võ công cao cường, nghĩa bạc vân thiên, hiệp can nghĩa đảm lại quên trả tiền cơm, một mạch chạy đến Tích Tình Tiểu Cư. Khi mặt trời ngả về tây, núi non trùng trùng điệp điệp cũng bị rang chiều diễm lệ bao phủ.
3 Thích Thiếu Thương vừa vào nhà, Vô Tình liền hỏi: “Truy Mệnh nói các người lúc tới đây bị tập kích, ngươi thấy rõ ràng là ai sao?”
“Không, lúc đó quá tối.
4 Trăng lên cao, sao tản mác thành một chuỗi vòng cổ bảo thạch, lấp lánh điểm giữa bầu trời đêm, một mảnh mê ly mơ hồ. Thích Thiếu Thương đứng trước phòng, nhìn ngọn đèn lập lòe bên trong, không biết có nên đi vào xem tình trạng của người nọ thế nào hay không.
5 Thần Hầu phủ nằm ở hành lang phía đông hoàng cung, từ đó đi về phía Nam, rẽ vào phủ Thừa Tướng, hiệu thuốc bắc Phổ Tường, đi thẳng đến cầu Tuấn Nghĩa, phía Đông của con đường dẫn đến cầu chính là Khai Phong Phủ.
6 Lúc chờ lên thuyền, một xe ba ngựa nhất tề đứng ở bến Hán Thủy. Con thuyền đang đợi ở bến, vài người tắm rửa thay y phục một chút, trừ hai cái rương mạ vàng của Cố Uyển Tình ra thì cũng không có gì phiền hà đáng nói cả.
7 Lúc Thích Thiếu Thương tỉnh lại, đập vào trong mắt là một căn phòng sạch sẽ, còn có một người hắn nhớ thương thật lâu. Cố Tích Triều nằm bên cạnh hắn, trên cổ cao cao nhỏ nhắn đeo một chiếc túi vải thêu tinh xảo, thanh sam được thay bằng xiêm y màu đỏ sẫm, ánh lên da thịt như ngọc khiến hắn thấy mà ngẩn ngơ.
8 Thương Lãng Viên, Thành Dương Châu.
Trương đại nhân, tri phủ tiền nhiệm của Tô Châu, nhận thấy mỗi ngày đều là ngày lành. Mỗi ngày đều có người đưa tiền đến đương nhiên phải là ngày lành rồi, hắn bỏ ra mười vạn hai mua chức tri phủ, làm bốn năm, kiếm về không biết bao nhiêu lần cái vốn mười vạn hai nữa.
9 Thành Dương Châu, Hội Tiên Lâu.
Sáng sớm, Bạch Sầu Phi và Cố Uyển Tình đã đến Hội Tiên Lâu tiễn mọi người sắp đi tới cánh rừng ở Tây thành, “Khi ly biệt ắt lưu luyến, nhưng trên đời này, không có yến tiệc nào không tàn, ta sẽ chăm sóc Uyển Tình thật tốt, chờ tin lành của các ngươi.
10 Đoàn người Thích cố phân theo ba đường vào lăng mộ, Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương dọc theo đường của “Cổ” môn, xung quanh vẫn là cổ thụ mọc rậm rạp, nhưng lại thập phần ngay ngắn chừa lại một con đường nhỏ hẹp.
11 “Người có tam hồn thất phách, cái gọi là thất tuyệt kỳ thực chính là chỉ thất phách của con người. Thất phách là hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ác, dục, cũng chính là thất tình mà thế nhân thường nói.
12 Thích cố hai người men theo con đường nhỏ mà đi thẳng, cảnh vật xung quanh dần dần thay đổi, từ tùng lâm rộng lớn thành trúc lâm thơm nồng. Tòa trúc lâu tinh xảo sừng sững sâu trong rừng trúc tĩnh lặng, Thích Cố hai người chậm rãi lên trúc lâu.
13 Đại điện cực kỳ rộng lớn, cũng cực kỳ trống trải, ở giữa đặt một cái bàn đá hẹp, dài hơn mười trượng, trải từ đầu nam tới đầu bắc đại điện. Trên bàn đá là một đài ngọc thạch, trên đài có một cái hộp bị vô số xích sắt ràng lại, phát ra hàn quang quỷ dị.
14 “Thích tiểu tử, ngươi giao túi gấm cho Xu Nguyệt đi. ” Cố Khanh Trần là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí kì dị này, ý bảo Cố Xu Nguyệt tiếp nhận túi gấm trong tay Thích Thiếu Thương, “Xu Nguyệt, thuận tay điểm huyệt Thích tiểu tử cho ta.