1 Sao chỉ như mới một đêm, mà tất cả mọi thứ đều không còn như xưa nữa rồi?
trans: Yu Yin
Kỳ Mộ vừa đặt món cuối cùng lên bàn thì có điện thoại của Lục Tuấn Tự.
2 Anh và cậu cùng đi bên nhau hai mươi năm,
cậu vẫn luôn nghĩ rằng,
mấy chục năm nữa trong tương lai, hai người vẫn sẽ đứng cạnh nhau.
trans: Yu Yin
Một tuần sau ngày hôm ấy, hai người không ai nhắc đến chuyện đó nữa.
3 Nếu cả người cùng lớn lên từ nhỏ cũng thay đổi, vậy, có thứ gì là vĩnh hằng đây?
trans: Yu Yin
“Tiểu Mộ, ăn cơm thôi. ”
Kỳ Mộ ngồi lên đang định mang giày thì bị Lục Tuấn Tự bước vào phòng ngủ bế lên.
4 “Chuyện này, để em suy nghĩ đã, được không ạ?” Kỳ Mộ đứng trong văn phòng sếp, sắc mặt nghiêm túc hiếm thấy.
“Được, dù sao thì hai tuần nữa mới đi, cậu trả lời sớm cho chị là được rồi.
5 Quá khứ càng đẹp, thì càng khiến hiện tại thêm hoang liêu.
trans: Yu Yin
Sáng hôm sau khi Lục Tuấn Tự dậy thì phát hiện ra Kỳ Mộ đang nghịch máy giặt, anh còn chưa kịp lên tiếng Kỳ Mộ đã hỏi trước: “Cái nút này là gì?”
Lục Tuấn Tự liếc nhìn, trả lời, Kỳ Mộ gật đầu, không nói thêm gì, bắt đầu đánh răng rửa mặt.
6 Kỳ Mộ nói, cũng đâu thể dựa vào anh cả đời.
trans: Yu Yin
Dù sao đến tòa soạn cũng không có việc gì làm, Kỳ Mộ quyết định trốn ở nhà lên mạng.
Bất ngờ là Lục Tuấn Tự cũng không đi làm.
7 “Lục Tuấn Tự, thà rằng anh lừa em cả đời. ”
trans: Yu Yin
Thay đồ mặc ở nhà, Kỳ Mộ ra ngồi trên sofa phòng khách, đối diện Lục Tuấn Tự. Hai người cách nhau không xa, chỉ một cái bàn, nhưng không cách nào gần nhau để chỉ cần quay đầu là chạm tới tay đối phương như trước được nữa.
8 Anh đã làm Kỳ Mộ đau lòng, vậy, chỗ khuyết ấy sẽ do anh bù đắp thành hoàn chỉnh.
trans: Yu Yin
Hai tiếng sau, khi Kỳ Mộ xuống xe lần nữa thì đã đứng tại sân bay thành phố X, cả cảm giác của bầu không khí dường như cũng khác thành phố S.
9 Nhưng, anh sẽ bù đắp, mỗi một giây đã làm em khó chịu, anh đều sẽ bù đắp lại.
trans: Yu Yin
Đi dạo thơ thẩn trong thành phố X hết một tiếng đồng hồ, cuối cùng Kỳ Mộ cũng thấy mệt.
10 Hôm sau Kỳ Mộ dậy rất sớm. Điện thoại có tin nhắn mới, “Tiểu Mộ, ngủ ngon không, nhớ phải ăn sáng. ”
Bĩu môi, lẽ ra định không thèm để ý anh, nhưng đêm qua ai đấy mới than vãn công việc rắc rối mệt mỏi.
11 Lục Tuấn Tự, nhẫn nại của anh còn được bao nhiêu?
trans: Yu Yin
Nhìn mặt Kỳ Mộ là Mạt Bảo biết ngay cậu nghĩ bậy rồi, chẳng bất ngờ chút nào, lần nào người không biết nghe anh ta giới thiệu bạn gái cũng phản ứng thế này.
12 Sớm biết hôm nay, ngày ấy cớ gì lại làm.
Trên đời này không ai bán thuốc hối hận đâu!
trans: Yu Yin
Đang là giữa thu, sinh viên vừa tốt nghiệp, tin tuyển dụng và họp báo công bố đủ loại sản phẩm mới kéo đến ùn ùn, Kỳ Mộ cũng không hẳn là quá bận, nhưng quả thật không thể nói là rảnh rỗi, thái độ với Lục Tuấn Tự cũng tự nhiên trở nên lãnh đạm.
13 Đọc đến đây, Lục Tuấn Tự đã hoàn toàn xác định người đó chính là Kỳ Mộ.
trans: Yu Yin
Hội trưởng:!!!!!!! Hoan nghênh Tự Quân sama lâm hạnh áo áo áo
Tô mỹ nhân: Hoan nghênh hoan nghênh
Quản lý A: Đậu ơi là nguyên hình của sama thiệt hả cầu ôm đùi hú hú!
Quản lý B: Cầu ôm đùi chung! Sẵn tiện cầu khoe thân!
Cô nương 1: Mọe ơi là Tự Quân sama thiệt hả! Tuyệt sắc thím lôi kéo ảnh tới được thật rồi! Quỳ!
Hội trưởng: o(╯□╰)o Tuy không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, sama do Tiểu Tô kéo đến đó.
14 Tiểu Mộ của anh, không còn tin anh, cũng không định dựa dẫm vào anh nữa.
trans: Yu Yin
Kỳ gia thiếu gia: Sao vậy, tìm tôi hả?
Hội trưởng: QAQ!!!! Tiểu 7 cưng mau thành thật khai báo! Có phải cưng quen Tự Quân sama hôn!
Kỳ gia thiếu gia: … Gì cơ?
Tự Quân: Tiểu Mộ?
Lục Tuấn Tự vừa gửi câu này đi, cả hội tức lặng ngắt.
15 Hơn nữa cậu buộc phải thừa nhận, cậu không hề muốn rời xa Lục Tuấn Tự.
trans: Yu Yin
Trời sáng hẳn. Đêm hôm ấy, không chỉ Lục Tuấn Tự mất ngủ, Kỳ Mộ cũng vậy.
16 Mất đi người anh yêu nhất trên thế giới này,
mất đi người yêu anh nhất trên thế giới này.
trans: Yu Yin
Khi nghe điện thoại giọng Lục Tuấn Tự vẫn chưa hết kinh ngạc, anh không ngờ Kỳ Mộ lại chịu chủ động liên lạc với mình.
17 Khẽ cong khóe môi, lần đầu tiên Kỳ Mộ nở nụ cười từ tận đáy lòng sau một khoảng thời gian dài.
trans: Yu Yin
Kỳ Mộ ngồi trong văn phòng, lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
18 … Biết anh sống không được tốt thì em yên tâm rồi.
Đâu thể mình em uất ức, còn anh lại ngày ngày an nhàn vui vẻ chứ.
trans: Yu Yin
Khi vừa lên đèn, Kỳ Mộ đến thành phố S.
19 Như đọc được suy nghĩ của anh, Kỳ Mộ nói: “Ngoan, vẫy đuôi cái coi. ”
trans: Yu Yin
Ráng chiều tràn qua khung cửa, khung cảnh hai người ngồi cùng bàn ăn cơm thật ấm áp không gì sánh được.
20 Tuy mạng ảo và đời thật có khoảng cách, nhưng tình cảm thì không khác.
Tham gia ***g tiếng, chỉ xem như sở thích giải trí thôi, đừng kéo cả bản thân vào.