1 Tôi yêu Mạnh Dịch
Đã từ rất lâu rồi, cho tới tận bây giờ
Dưới ánh đèn phòng, tôi âu yếm da thịt Hứa Tiêu, giờ đã là mười một giờ, bóng đêm chiếm lĩnh không gian.
2 Tôi nhớ về ngày tháng thanh xuân ở bên Mạnh Dịch.
Đó là cuối hạ, tôi lên thành phố học đại học, làm quen với nhiều người, dần dần thích nghi với xung quanh, đó là lúc tôi gặp Mạnh Dịch.
3 Tôi thấy cậu không ngủ, cười cười nói: “Đã trễ thế này, mai em không định đi làm sao?”
Tôi cởi áo, thấy chén trà trên khay, mặc kệ nóng lạnh, chuẩn bị đưa lên môi chuẩn bị uống.
4 Mạch Dịch xưa này đều là người thích truy cứu đến cùng.
Điều ấy tôi không là gì, nhưng mà lần này cậu ấy không hỏi nhiều.
Chuyện này thật sự làm tôi bất an.
5 Mạch Dịch bước ra từ bếp thấy tôi đang gửi tin nhắn: cậu cất lời hỏi: “Anh làm gì đấy?”
Tôi bình tĩnh đáp: “Chơi trò chơi thôi. Đừng làm ồn. ”
Cậu lặng thinh.
6 Ba tháng trước, tôi chủ động rời khỏi phòng Mạnh Dịch và nhận ra phòng khách không tồi.
—-Hoàn hảo để xem ti vi
Trên màn hình là chương trình phát nhạc theo yêu cầu.
7 Thú thật, tôi vẫn nghĩ Mạnh Dịch là người tốt.
Xấu xa là tôi, tôi không xứng với cậu.
Tôi ngồi yên lặng ngồi trên sô pha, đờ đẫn nhìn màn hình ti vi.
8 Mạnh Dịch, tôi không biết phải nói sao cho phải.
Tôi hỏi: “Có thể không nói được không?”
Lối nói chậm rãi của tôi không làm không khí căng thẳng này giãn ra, sắc mặt Mạnh Dịch thật sự không tốt.
9 Ánh mặt trời trên khay trà phản chiếu làm tôi chói mắt
Tôi cúi xuống nhìn, trút ra tiếng thở dài – thật giống như lần đầu tiên phát hiện ra ánh mắt đau thương của Mạnh Dịch.
10 Tôi đứng đầu gió.
Đằng xa có tiếng ca hát đâu đây, là hai giọng nam hát đến khàn cả tiếng.
Nếu một ngày em và anh không còn bên nhau
Xin hãy hãy chôn em ở nơi có mùa xuân bất diệt
Nếu có một ngày….
11 Hứa Tiêu nhắn tin trả lời
Nội dung: Thật sự qua chỗ em?
Đọc xong tin hồi âm, đột nhiên tôi cảm thấy đầu đau choáng váng.
Mà tại sao lại không gọi điện mà phải nhắn tin?
—–Chẳng lẽ mọi thứ đang trở thành thói quen?
Ôi trời
……
Giọng nói hưng phấn của Hứa Tiêu làm tôi thấy mình đang làm một việc thật sai lầm: “Anh ở đâu? Có ở nhà không? Em đến đón anh nhé?”
Tôi kinh ngạc: “Em có giấy phép lái xe?” Đừng nói là đi xe đạp đến đây.
12 Có đôi lúc, tôi không hiểu nổi sự náo nhiệt của tuổi trẻ.
Giống như hiện tại.
Con đường vắng vẻ không có một ai.
Hứa Tiêu phóng vút trên mặt đường, ánh mắt chăm chú nhìn về phía trước.
13 Chúng tôi cùng nhau cưỡi ngựa.
Hứa Tiêu hỏi tôi: “Đi chơi đâu nữa đây anh?”
Tôi ngồi một bên lắc đầu cười: “Chịu thôi, em đi đi, anh nghỉ ngơi một lúc.
14 Có đôi lần, tôi thấy Hứa Tiêu giống như tuổi trẻ của Mạnh Dịch.
–Giống như tuổi trẻ của tôi.
Biệt thự nhà em rất tráng lệ.
Sắc vàng của bóng đèn khiến người ta lác mắt.
15 Lần thứ hai tôi mặc kệ Hứa Tiêu muốn làm gì thì làm, cứ thể nhắm mắt lại. Việc đúng 22h00 là bắt đầu ngủ say như chết từ lâu đã là thói quen của tôi.
Nguyên nhân cũng là nhờ có Mạnh Dịch.
16 Sáng nay Hứa Tiêu mua đồ ăn sáng cho tôi nhưng tôi lại không muốn ăn uống gì, chỉ muốn rời đi.
Em đứng trước bàn ăn sốt ruột nhìn, tôi quay đầu chào tạm biệt em.
17 Cả người Mạnh Dịch thẫm đẫm vẻ phong trần mệt mỏi.
Tầm nhìn của tôi không rõ, nhưng vẫn thấy vành mắt đen của cậu từ nơi rất xa.
Tôi ân hận vì đã không giữ khoảng cách với Hứa Tiêu.
18 Mạch Dịch hỏi tôi: “Chúng mình về nhà nhé?”Rồi cậu nhấn mạnh lần nữa “Về nhà” “…. Em không nói thì anh cũng biết chúng ta phải về thôi. ”
Bóng cây tịch liêu
Tôi trải tầm mắt ra xa, thấy những ánh sáng phản chiếu của nhà cao tầng
Hứa Tiêu ngay sau lưng tôi.
19 Mạch Dịch nắm tay tôi đến một công viên nhỏ.
Có con vịt lặng lẽ bơi trên hồ nước.
Tôi mải nhìn theo bóng dáng con vật rồi nhận ra cậu đã khóc – tôi đã không nhìn kỹ cậu vì sự lúng túng của mình.
20 Nước mặt câu đã khô.
—Thay vào đó là giọng nói nỉ non.
“Vậy sao anh phải đi tìm…. ” Giọng cậu thấp xuống, tôi không nghe ra lời nói, chỉ biết mỗi từ đều là thật lòng thật dạ.