1 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đô… đô… này?” Nghe được thanh âm của đối phương, Lý Chí bàn tay đang cầm điện thoại không khỏi vì xấu hổ mà xiết thật chặt, “A, An ca sao? Trước kia anh đề nghị để tôi tới công ty, giờ còn có tính không?”
Nói tới Lý Chí người ngày, thời điểm công tác rất thật thà nghiêm túc và cần cù, đối đãi với đồng sự cũng ôn hòa hào sảng, duy chỉ có một chút vấn đề —– lòng tự trọng quá mạnh mẽ.
2
============= tôi là phân cách tuyến nhớ lại =============
Thời điểm Lý Chí học đại học, lòng tự trọng tuy rằng rất mãnh liệt, bất quá đều bị hắn thật cẩn thận chôn sâu trong nội tâm.
3 Lúc đó Lý Chí còn không giống hiện tại, trở thành giai cấp thù địch. Hắn thấy Nghiêm Mộ Thanh là người vừa có tiền lại vừa dễ gần, là người tốt mười phần, vì thế Lý Chí liền tự động đem Nghiêm Mộ Thanh trở thành anh em tốt nhất.
4
Trong quán lẩu sương mù lượn lờ, Lý Chí không khỏi nheo mắt.
An Duy còn đang cầm chén rượu không ngừng chuốc tiểu bối trong công ty, đương nhiên, chính là Lý Chí.
5
Trên đường quay về nhà trọ nhỏ, Nghiêm Mộ Thanh chuyên chú lái xe, Lý Chí chuyên chú giả vờ say rượu.
Tới phía dưới nhà của Lý Chí, Nghiêm Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn Lý Chí, vẫn là bộ dáng không chút tinh thần như cũ.
6 Không rõ Nghiêm Mộ Thanh đang suy nghĩ thẩn thơ cái gì, Lý Chí cầm lấy tay của y, bắt đầu tại trên tính khí của mình vuốt ve lên xuống. Tại thời điểm Nghiêm Mộ Thanh còn chưa kịp hoàn hồn, cầm lấy tay của y, tiến vào bên trong quần lót của chính mình, nhẹ nhàng an ủi bản thân.
7 Thời điểm Nghiêm Mộ Thanh tới công ty, Lý Chí đang cùng đồng sự đánh tài liệu, thấy Nghiêm Mộ Thanh tiến vào, chậm rì rì hoảng hốt tới trước mặt y tỏ vẻ cảm tạ: “Nghiêm tổng, An ca nói rằng ngày hôm qua là cậu đưa tôi đem về nhà, cảm ơn cậu.
8 Nghiêm Mộ Thanh tựa như thấy được Lý Chí, trong mắt hiện lên một tia xấu hổ, lôi kéo nữ nhân vào trong phòng nghỉ, một lát sau Lâm Lị Lị hốc mắt phiếm hồng tiêu sái đi ra.
9
Lý Chí trừng một đôi mắt cá chết nhìn Nghiêm Mộ Thanh, thấy hắn, những lí do thoái thác mà y đã chuẩn bị tốt đều không thể nào nói nên lời.
Nghiêm Mộ Thanh cuối cùng chỉ nói một câu vô nghĩa: “Cậu đã trông thấy Lị Lị?”
Lý Chí trừng một đôi mắt cá chết, biểu đạt đầy đủ bất mãn của bản thân đối với câu nói vô nghĩa này.
10
“Nghiêm tổng, tôi chẳng những đùa giỡn cậu, lão tử ngày hôm nay còn muốn thượng cậu. ”
Nói xong mặc kệ phản ứng của nam nhân, Lý Chí hai ba cái liền diệt trừ quần tây trang và quần lót của Nghiêm Mộ Thanh, đem một chân dài của nam nhân khoác lên trên vai mình.
11 Lâu tới mức giống như đã trôi qua cả thế kỷ, tính khí của nam nhân vẫn còn dừng lại ở trong thân thể của Nghiêm Mộ Thanh. Nghiêm Mộ Thanh từ khi bị nam nhân bắn vào trong cơ thể, sau đó vẫn luôn ngốc lăng, giống như không thể tin tưởng được tất cả những chuyện này hết thảy đều là sự thực.
12 Nghiêm Mộ Thanh tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ngủ trên một chiếc giường đơn nhỏ hẹp. Trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, y có ý muốn đứng dậy, lại bị cánh tay từ phía sau ôm lấy, kéo giật về trong lồng ngực của nam nhân.
13
Lý Chí nhìn khuôn mặt của nam nhân bị mình chọc tức tới biến xanh, lại vẫn thu dọn bát đĩa trên bàn ăn, hướng phòng bếp đi tới.
Lý Chí bỗng nhiên có chút khó chịu, Nghiêm Mộ Thanh chẳng lẽ đối với mỗi người đều dịu ngoan như vậy?
Hắn nghiêng người tựa trên cửa phòng bếp, nhìn thấy Nghiêm đại thiếu mặc tây trang giày da đang… rửa bát.
14 Lý Chí không có bị thất nghiệp giống như trong tưởng tượng của mình, tương phản, hắn bởi vì một báo cáo thiết kế xuất sắc mà được thăng chức tới bộ phận thiết kế.
15 Từ qua trưa tới giờ, Lý Chí đều trưng ra vẻ mặt tuấn tú vững vàng, liền ngay cả Trần tỷ muốn vội vàng làm mối cũng thức thời không dám tới tìm hắn nói chuyện.
16
Bị nam nhân trên người gần như thô bạo xé rách đầu vú, Nghiêm Mộ Thanh một tay che khuất đi hai mắt, ý đồ muốn trốn tránh sự thật vừa mới phát sinh.
Ở trong văn phòng của mình xem GV, còn bị nam nhân phát hiện.
17 Trong đại sảnh của công ty đã tan tầm một mảnh yên tĩnh, chỉ có trong căn phòng đang đóng chặt phát ra một tia ánh đèn len lỏi, cẩn thận nghe kĩ còn có thể nghe thấy được tiếng nước hỗn tạp khả nghi, nhịn không được truyền ra tiếng rên rỉ.
18 Thỏa mãn hưởng thụ trọn vẹn khuôn mặt đỏ bừng của nam nhân đang được phục vụ trên tay mình, Lý Chí thấy trên người Nghiêm Mộ Thanh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi đã bị phá thành từng mảnh, bỗng nhiên cảm thấy được có điểm tự làm tự chịu.
19
Lý Chí hôn lên khóe mắt phiếm hồng của Nghiêm Mộ Thanh.
Sau đó, hắn đem tiểu huynh đệ của mình đặt ở huyệt khẩu của đối phương.
Nghiêm Mộ Thanh đôi mắt như hạt châu đảo quanh, còn đắm chìm trong đả kích bị nam nhân dùng ngón tay sáp tới bắn ra, lại cảm giác được một luồng nóng ở giữa hai đùi uy hiếp tới không thể bỏ qua.
20
Nghiêm Mộ Thanh bị ánh nắng rạng rỡ ngoài cửa sổ làm cho tỉnh lại.
Trong ý thức hỗn độn, trải qua ngày hôm qua chậm rãi xuất hiện ở trong đầu.