1 Giữa hè, một ngày nắng hè chói chang. Một vùng hoang vu tại Giang Nam, cây cỏ dày đặc vẫn không thể che bớt cái nắng nóng được vài phần. Ngay cả trong u cốc có cổ thụ che trời mà ánh nắng vẫn xuyên thấu qua những khe lá thật nhỏ, rắc những mảnh vàng chói mắt khắp dọc đường mòn.
2 Ngón tay ngọc lại búng ra, mười mũi ngân châm lóe sáng, bắn về phía nam tử, nhằm đến các đại huyệt* trên thân thể y, chính xác không lầm. (* các huyệt đạo quan trọng nhất trên cơ thể, có thể làm suy giảm, thậm chí phế bỏ võ công của người luyện võ)
Ngân châm như mưa sao sa lóng lánh quang huy* lướt ngang trời đêm.
3 “Chưởng quầy!”
Dịch Thần lôi kéo Vô Tình đi tới Trạng Nguyên lâu, chọn lấy một bàn hai người tại vị trí ngày thường hắn vẫn yêu thích. Ngoài cửa sổ chính là sông Tô Châu, nước gợn lăn lăn, gió đem theo hơi nước phả vào khiến tòa lâu thêm vài phần mát mẻ.
4 Mưa rền gió dữ như con ngựa hoang thoát cương, vô ràng buộc ở trên biển điên cuồng ***g lên.
Mưa tầm tã như trút, từng hạt từng hạt vừa to vừa buốt, rơi xuống rát mặt, đánh cho người ta cơ bản không mở được mắt.
5 Thực rõ ràng, y một mực trốn hắn. Từ đêm đó trở đi!
Có thể không lên tiếng, y liền tận lực trầm mặc, có thể không nhìn hắn, tầm mắt y liền chưa bao giờ hướng về phía hắn.
6 …. . Vô Tình, ngươi phải vô nhu vô cầu, tuyệt tình tuyệt yêu mới có thể trở thành thiên hạ Đệ nhất kiếm khách!
…. . Vô Tình, trên đời này không ai có thể tin tưởng! Người thân cận nhất thường là người thương tổn ngươi sâu nhất!
….
7 Không có hi vọng không đáng sợ, chỉ có hi vọng rồi bị tan vỡ mới đang sợ. Không có lòng tin không đáng sợ, đáng sợ là bị phản bội khi ngay khi vừa mới có lòng tin…
“Cừu đại ca!”
Dịch Thần kích động, lập tức cắt ngang lời Cừu Kính.
8 Giang Nam, Tô Châu ——
Giao trấn, trà quán ở ngã ba đường mòn ——
Vẫn là lão nhân kia, giống như một người quản gia trung thành và tận tâm, tỉ mỉ chăm sóc cho trà quán đơn sơ của mình, cùng nữ hài tử hoạt bát khờ dại là cháu gái của ông.
9 Vô Tình cốc.
Cây xanh che rợp bầu trời, thân cây san sát, hình thành nửa vòng tròn vĩ đại, đem cả sơn cốc vây trong đó.
Khoảng không rộng rãi còn sót lại rạng rõ ánh sáng mặt trời, hắt vào trong cốc từng dải nắng vàng nhàn nhạt.