1 Bành Điềm quay ngựa một cái, trực tiếp kéo cổ áo tướng quân phe địch xuống dưới ngựa, đại hán râu quai nón vẻ mặt mộng bức, bi phẫn nhìn Bành Điềm đang an tọa trên lưng ngựa, ánh mắt rõ ràng tỏ vẻ: Nói nhường ta ba chiêu đâu!
Bành Điềm nhất kiểm thái sắc (vẻ mặt như một), thu kiếm (mình mạn phép để là “kiếm” chứ trong QT và raw chỉ có □□) ngồi xổm trong cát vàng cuồn cuộn ôm quyền với tướng địch: “Xin lỗi, ta —— ọe…”
Còn chưa nói hết đã ói ra.
2 “Haiz, ngươi biết không?” Binh sĩ Giáp kề tai nói nhỏ với binh sĩ Ất, “Đại tướng quân có rồi!”
Binh sĩ Ất vui vẻ nói: “Thật sao?!”
Binh sĩ Giáp bình tĩnh: “Chính xác trăm phần trăm! Tối hôm qua Diệp tướng quân nói với ta!”
Binh sĩ Ất: “Đúng là trời phù hộ Đại Chiêu ta! Nói, tối qua Diệp tướng quân đến chỗ ngươi làm gì?”
Binh sĩ Giáp giấu đầu hở đuôi: “Đại tướng quân có thai, đương nhiên muốn báo tin cho mọi người biết! Ngươi đừng có đoán mò a!”
“Đúng đúng, Đại tướng quân có thai nên muốn nói cho mọi người cùng vui!” Binh sĩ Ất sẽ không xoắn xuýt với binh sĩ Giáp chuyện đêm qua rốt cuộc Diệp tướng quân ngủ trong cái doanh trướng nào, quay người nói với binh sĩ Bính: “Ngươi biết không! Đại tướng quân có tin vui rồi! Nước Đại Chiêu ta sắp có thái tử rồi!”
Binh sĩ Bính: “Lời ấy là thật chứ?! Hoàng thượng uy vũ! Đại tướng quân uy vũ!”
Sau ba ngày, binh tướng hai bên của Đại Chiêu và Đại Khuy trú đóng ở biên cảnh, tổng cộng hơn ba trăm ngàn người, đều biết Bành Điềm có thai.
3 Dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, Bành Điềm ăn trưa xong nghỉ ngơi một chốc rồi nằm xuống.
Mấy ngày nay ngoại trừ nôn nghén, y còn luôn cảm thấy ngủ không đủ giấc, đặc biệt là sau khi ăn uống no đủ, buồn ngủ đến nỗi đứng cũng có thể ngủ được.
4 Bữa tối vẫn cứ đặt trong lều của Bành Điềm, Nhiếp Văn Uyên ngự giá thân chinh, lại lấy lí do Bành Điềm là “quốc mẫu” cao quý mà hao tiền tốn của, dựng thêm một doanh trướng mới.
5 Bành Điềm ngủ thẳng đến nửa đêm, thực sự không nhịn được lại ói ra một lần, Nhiếp Văn Uyên đau lòng vô cùng, tự mình xoa ngực vỗ lưng cho y, đợi y ói xong thì giúp súc miệng rửa mặt.
6 Hôm sau trời vừa sáng, Bành Điềm còn chưa thức dậy, nghe ngoài trướng truyền đến tiếng ngựa kêu, bấy giờ mới đột nhiên thanh tỉnh lại.
Không đợi y gọi người tiến vào hầu hạ, mành trướng đã bị vén lên, Nhiếp Văn Uyên tự mình bưng một cái bát lớn tiến vào: “Dậy rồi?”
Bành Điềm lau mặt, gật gật đầu: “Hình như ta nghe thấy tiếng Ngốc Ngốc kêu.
7 Mấy ngày sau, nhị tỷ Bành gia ngồi trên xe ngựa vội vàng chạy tới.
Bành lão gia tử là không đến đây, nhưng Bành phu nhân lại đến cùng con gái nhà mình.
8 Hôm sau trời vừa sáng, Bành lão thái đã thức dậy, muốn nấu một bữa cho con trai út ăn ngon một chút.
Không ngờ còn có người dậy sớm hơn cả bà.
Nhiếp Văn Uyên nghe thấy tiếng động quay đầu lại nhìn, thấy là Bành lão thái, cười nói: “Mẹ, sao lại dậy sớm như vậy?”
“Người già rồi, cái gì cũng thấy thiếu.
9 Lộ trình đến Tiêu Thành không xa, hành quân gấp chỉ khoảng hai ngày là tới, tuy vậy đám người này cũng không dám liều lĩnh.
Bành Điềm cũng tự mình biết, dọc theo đường đi mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng Nhiếp Văn Uyên làm ổ trong xe ngựa ngày qua ngày, thỉnh thoảng Nhiếp Văn Uyên cưỡi ngựa theo bên cạnh, cũng không thấy y đòi thể hiện gì.
10 Quan đạo trước mắt bị đá lắn xuống từ trên núi bịt kín, một đám thổ phỉ không biết từ đâu xông ra, đứng trên chồng đá cao cao nhìn xuống bên này.
Bành Điềm không nhanh không chậm thúc ngựa lại đây, nhìn đám người kia, cười nhạo nói: “Ta còn tưởng là vị anh hùng nào, hóa ra chỉ là mấy kẻ có gan chạn đường không có gan lộ mặt mà thôi!”
“Phi!” Tên thủ lĩnh dẫn đàu lập tức đáp trả, “Đại vương nhà ta nói, mấy tên tôm tép các ngươi không cần hắn tự mình nghênh chiến.
11 Bành Điềm và Nhiếp Văn Uyên dẫn ba vạn binh đi được nửa đường thì nghênh đón vị sơn đại vương kia.
Song phương mặt đối mặt dừng lại, đầu tiên là quan sát lẫn nhau, mà phía sau từng người thúc ngựa tiến lên.
12 Không tới nửa canh giờ, dùng Bặc Vân Long áp chế, một đám đạo tặc tổng cộng 2352 không một kẻ trốn thoát, nhao nhao bị trói lại, nhóm binh lính Bành Điềm và Nhiếp Văn Uyên mang đến đang rảnh tay rảnh chân vội tiến lên áp giải tù nhân lên đường.
13 Ngày kế, giờ Dần, Bành Điềm mơ mơ màng màng tỉnh dậy, lại bị Nhiếp Văn Uyên ôm vào trong ngực dỗ dành ngủ thiếp đi.
Trương Tuấn nghe thấy động tĩnh, ở ngoài xe ngựa thấp giọng hỏi: “Bệ hạ dậy rồi sao?”
“Chưa.
14 Qua giờ Thân, đoàn người trùng trùng điệp điệp mới đến được bên ngoài Tiêu Thành. Binh lính trông coi thành thấy người tới giương cơ đế vương, không dám trì hoãn, vội vã báo lên.
15 Sau mấy ngày, khẩu vị Bành Điềm mặc dù tốt lên, nhưng cả ngày thần sắc mệt mỏi, luôn không có tinh thần. Nhiếp Văn Uyên hỏi quân y theo hầu, biết thân thể y không có vấn đề gì, lại tránh không được mà đau lòng.
16 Đợi Bành Điềm mang thai tròn bốn tháng, thân thể cũng nuôi tốt lên, Nhiếp Văn Uyên lúc này mới chọn ra một nhóm người, đóng giả đội buôn rời Tiêu Thành xuôi xuống Giang Nam.
17 Ngày nào đó, Bặc Vân Long chợt nghe người đồn đại, nói là gần đây khi bản thân ngự hạ (đánh xe cho hoàng đế), lại có kẻ ở trước mặt mọi người bàn tán chuyện của Nhiếp Văn Uyên và Bành Điềm, cả kinh cuống quít tìm người đem đương sự truyền tới.