1 CHƯƠNG 1
«Thiếu niên nhà ai bị thương. »
.
Choàng mắt bật tỉnh, Dung Lạc phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc giường, sắc trời bên ngoài hôn ám, có lẽ đã là hoàng hôn, trong phòng phiêu tán một mùi thuốc đạm nhạt.
2 CHƯƠNG 2
«Thiếu niên nhà ai mà cố chấp vậy. »
.
Trong phòng chỉ còn Dung Lạc và Lương lão gia.
Lương lão gia đứng dậy đi tới bên ghế thái sư, lại cười hiền hòa với Dung Lạc: “Gần đây hiền chất có khỏe không?”
Dung Lạc rũ mắt: “Chất nhi khỏe.
3 CHƯƠNG 3
«Công tử nhà ai mà trù nghệ tinh xảo. »
.
Sau mấy ngày tuyết rơi, sắc trời chẳng những không quang tạnh mà lại bắt đầu đổ mưa.
Quá ngọ, một cậu thiếu niên mặc xiêm y xanh nhạt cắm đầu chạy như bay qua cánh cửa y quán.
4 CHƯƠNG 4
«Thiếu niên nhà ai mà bất cẩn. »
.
Tinh mơ, mặt trời còn chưa hoàn toàn ló dạng, Dung Lạc đã mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Y ngồi dậy từ ổ chăn ấm áp, khoác một chiếc áo ngoài ra mở cửa, đứng trước cửa phòng là một thiếu niên mặc y phục xanh nhạt, tay ôm một chiếc hòm nhỏ.
5 CHƯƠNG 5
«Nếu thấy lạnh, tối ngủ luôn ở đây đi. »
.
Thưở bé Dung Lạc rất háu ăn lại nghịch ngợm, một hôm cậu trông thấy trong hậu viện nhà Mộ Phù Sanh có một cây táo chín, thế là cậu len lén trèo lên.
6 CHƯƠNG 6
«Ngươi tin ta, ta nói ta có thể, vậy nhất định có thể. »
.
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Dung Lạc lại nghe thấy có người gõ cửa “Bang bang”
Y mơ mơ màng màng dậy khỏi giường.
7 CHƯƠNG 7
«Thế tử không có ở đây, không bằng ngươi theo ta đi. »
.
Khi Mộ Phù Sanh ôm Dung Lạc trở về, toàn bộ người trong y quán đều ngừng công việc trên tay, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
8 CHƯƠNG 8
«Vậy y còn có thể quay về hay không?»
.
Tới khi Dung Lạc tìm được đến phủ đệ của An Nam vương gia thì đã là buổi chiều.
Trầm Tiền Nhiên không nói dối y, xác thực An Nam vương gia tổ chức yến tiệc chiêu đãi tân khách.
9 CHƯƠNG 9
«Nếu ngươi thích, sau này ta đều niệm thơ cho ngươi nghe. »
.
Chỉ chốc lát sau đồ ăn đã được mang ra, Trương thẩm còn ân cần bảo mọi người mau ăn cho nóng.
10 Mộ Phù Sanh cởi áo xong mà Dung Lạc vẫn còn ngồi thừ trên giường chưa nằm xuống.
Vắt xiêm y sang một bên, Mộ Phù Sanh khom người lại gần y.
Ánh nến lay động, nhúm tóc đen tuyền phất qua cánh tay Dung Lạc, phả vào mũi y một mùi hương thảo dược dịu mát.
11 CHƯƠNG 11
«Sau này nếu ca lấy vợ thì nhất định phải lấy
người biết làm điểm tâm ngon như bác Lưu Nguyên Hà ấy nhé. »
.
Cuối cùng sự kiện bất hòa đó cũng kết thúc.
12 CHƯƠNG 12
«Lời đã nói như bát nước đã hắt đi, há lại vì tuổi trẻ mà không tính. »
.
Mua đồ xong, Dung Lạc vẫn còn chút do dự.
Tuy rằng tiền công cuối cùng vẫn là Mộ Phù Sanh giao, nhưng hiện tại y đang mua lễ vật cho Mộ bá phụ với Mộ bá mẫu, vậy mà lại là Mộ Phù Sanh bỏ tiền, vậy cũng được ư?
Mộ Phù Sanh đi đằng trước, thấy y bước chậm chạp, liền quay lại hỏi: “Sao vậy, đói chưa?”
Dung Lạc vội lắc đầu.
13 CHƯƠNG 13
«Đổi lại là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?»
.
Dung Lạc giận tím mặt: “Buông ra. ”
“Phư ——” – Trầm Tiềm Nhiên đột nhiên nổi hứng trêu y, hai tay siết chặt, thầm thì bên tai y: “Dung Lạc, ngươi bằng lòng hôn ta một cái, ta liền thả ngươi, còn giúp ngươi chạy thoát nữa, ngươi thấy sao?”
Dung Lạc hoàn toàn không muốn nhiều lời với hắn, cười khẩy: “Xảo ngôn, lệnh sắc[1], tránh ra!”
Lời vừa dứt, Dung Lạc liền bất ngờ vung tay tấu một quyền thẳng vào mặt hắn.
14 CHƯƠNG 14
«Đã theo y học nhiều năm,
lần đầu tiên hắn có một cảm giác lang băm mờ mịt,
xấu hổ vì cách chữa thức thời của mình thế này. »
.
Từ khi bắt đầu học y thuật, Mộ Phù Sanh chỉ bái một sư phụ.
15 CHƯƠNG 15
«Hơi thở mỏng manh, cả cảm xúc
ấm áp lăn tăn lập tức khuếch tán toàn khoang mũi. »
.
Dung Lạc chưa từng nghĩ chỉ nấu một nồi cháo lại khó khăn đến vậy.
16 CHƯƠNG 16
«Sao trước kia ta không nhận ra ngươi lại thích
làm mấy chuyện ‘không da không mặt mũi’ vậy chứ. »
.
Gắn bó tương giao, hơi thở cũng dần thu hẹp.
17 CHƯƠNG 17
«Con không muốn thì thôi, có người nguyện ý là được. »
.
Sau khi tất cả mọi người đã vào nhà, Mộ phu nhân liền thu xếp bàn ăn, Mộ Trầm Khanh lại một mực muốn hạ một ván cờ với Dung Lạc trước đã.
18 CHƯƠNG 18
«Khó khăn lắm mới dẫn con về nhà một chuyến,
chưa dẫn con đi được tới đâu đã lại đi lo chuyện người khác. »
.
Gió tuyết đan cài.
Ông lão bung dù đạp tuyết dẫn đường phía trước, bước chân vội vã, dường như đang đặc biệt lo lắng.
19 CHƯƠNG 19
«Ta thích ngươi, ngươi cho ta một cơ hội, có được hay không?»
.
Đường phố tân xuân không còn vẻ náo nhiệt như ngày thường mà thay bằng một tấm áo khoác trong trẻo và lạnh lùng hơn, có lẽ vì rằng giờ này ai nấy cũng đều đang trong nhà đoạn tụ với gia đình rồi.
20 CHƯƠNG 20
«Tắm»
.
Dìu người về tới Mộ gia, Trầm Tiềm Nhiên dừng lại trước cửa không vào, nghiêng bên quai hàm bầm tím nói với Dung Lạc: “Đã tới nơi, ta về đây.