21 CHƯƠNG 21
«Ta vừa thấy trên trán ngươi viết rõ ba chữ “Hôn ta đi”,
nhất thời không kìm lòng được. »
.
Mộ Phù Sanh khom người kéo Dung Lạc ra khỏi thùng nước, ôm tới bên giường mới buông y ra.
22 CHƯƠNG 22
«Ngươi có tin ta không?»
.
Cho tới khi hoàng hôn dần buông xuống, số người tới khám mới vơi gần phân nửa.
Thấy thời gian không còn sớm, Mộ Phù Sanh đành giải tán số người bệnh còn lại trước, mấy đệ tử trong y quán cũng lũ lượt cáo từ ly khai, A Thải và Từ Tịch Diễn thì xin được ở lại Mô gia ăn ở.
23 CHƯƠNG 23
«Hắn thì vì y làm nhiều lắm,
từ ấu thơ cho tới hiện tại, vẫn không rời không bỏ. »
.
Bởi mấy ngày sốt cao liên miên không lùi, gần đây Dung Lạc rất khát ngủ.
24 CHƯƠNG 24
«Bảo sao ta còn tự hỏi Mộ Phù Sanh có cái tính cách ấy từ bao giờ,
ra là vì có một bảo bối thế này đây. »
.
Nửa đêm nọ, một mình Dung Lạc đang say giấc nồng trên giường thì chợt thấy bên vai man mát, góc chăn bên cạnh bị một người vén lên.
25 CHƯƠNG 25
«Tiểu Lạc, sau này nhất định ta sẽ lấy ngươi. »
.
Hai người bị Yến vương gia nài ép ở lại dùng bữa tối, lê thê mấy câu chuyện vụn vặt, sau mới cáo từ ra về.
26 CHƯƠNG 26
«Ngươi đã mời mọc ta như vậy rồi,
ta mà không điên thì có còn là nam nhi không?»
.
May có Diêu Thanh tương trợ mà chỉ vỏn vẹn hai ngày y quán mới đã gần như hoàn thiện ổn thỏa.
27 CHƯƠNG 27
«Chỉ cần ngươi nghe lời thì ta còn làm mấy loại chuyện đó làm gì. »
.
Lưu Ngọc Bạch dẫn Dung Lạc rẽ ngang rẽ dọc, đi độ chừng một nén nhang mới tìm thấy một quàn trá khá hẻo lánh.
28 CHƯƠNG 28
«Đương khi phong cảnh Giang Nam đẹp,, giữa lúc hoa rơi lại gặp người. »
.
Cứ thế giằng co với Lưu Ngọc Bạch mà chẳng mấy chốc mã xa đã tuột một đường tới cổng thành Nam.
29 CHƯƠNG 29
«Chúng ghé vào nhau, vừa vặn làm nên một câu chuyện vẹn toàn. »
.
Để chúc mừng Dung Lạc thi châm thành công, Mộ phu nhân đứng ra làm chủ chọn một ngày lành tổ chức tiệc rượu tại gia, mời cả y quán tới tham dự.