1 Ánh dương, trời xanh, mây trắng, đào. Trong Dao Tuyết trì tràn ngập hoa rơi.
Thân thể nho nhỏ rúc vào ngực ta, ngủ say sưa. Ta nhéo nhéo cái mũi con bé, nhẹ nhàng hỏi:
“Tiểu Tử, ngủ trong phòng không được sao?” Phụng Tử mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, lắc đầu.
2 Tuyết Chi đã bắt đầu cùng Chu Sa và Hải Đường tỷ tỷ học võ công, như vậy dù còn nhỏ, cũng có thể học công phu nhập môn của Trọng Hỏa cung, rất chăm chỉ tu luyện.
3 Rời khỏi giang hồ đã lâu, quả nhiên không dễ dàng tìm ra bằng hữu. Vốn đã bất lực, lại còn cùng nha đầu Tuyết Chi ở chung một chỗ, cuộc sống của ta ngày càng khổ sở.
4 Nhìn vẻ mặt con nhóc Tuyết Chi kia, liền biết nó hận không thể bới da của ta ra, hủy xương của ta, ăn thịt của ta. Ta vỗ vỗ đầu nó, hoàn toàn không để ý đi ánh mắt Tư Đồ Tuyết Thiên đã dần mất nét vui vẻ.
5 Đến Phiên Ngung, liếc mắt nhìn ra thấy một màu lục, nhìn vào con đường ở giữa, dài ơi là dài, vừa đủ cho hai người cùng sóng vai đi, mang theo thế ngoại đào viên hương vị.
6 Chúng ta tìm một khách *** để ngủ trọ, dàn xếp ổn thỏa cho Tuyết Chi, buổi tối cùng Tư Đồ Tuyết Thiên và Hoa Di Kiếm uống rượu, nghe Hoa Di Kiếm nói những thứ Huyết Phượng Hoàng trộm đi cơ bản đều là đồ cổ đáng giá.
7 Sự xuất hiện của Hoa Di Kiếm ở nơi này quả là một bất ngờ. Kỳ thực, ta cũng sớm nên nhận ra người này chính là Huyết Phượng Hoàng. Lúc nàng xoay người, ta còn thấy trên đầu nàng cài một cái Phượng Hoàng trâm.
8 Tinh thần đuổi giết của Hoa Di Kiếm với Huyết Phượng Hoàng là tuyệt đối kiên nhẫn. Sau mấy ngày, Huyết Phượng Hoàng không thấy tái xuất hiện, Hoa Di Kiếm mất đi mục tiêu, nói muốn tới đại hội anh hùng.
9 Chu Sa lấy ra một thỏi vàng từ trong lòng, đặc biệt xa hoa đập trước mặt chưởng quầy: “Nói lần cuối, phòng này cho ta!”
Tiểu nhị xem xét thỏi vàng, ánh mắt phóng ra *** quang.
10 Lúc nhỏ, ta cùng Hiên Phượng ca ca luôn thay phiên đi tắm rửa ở phòng tắm của bọn họ, ba lần thì có một lần sẽ bị biến thành bao dính muỗi. Mỗi lần tắm rửa xong, trên người còn ngứa hơn lúc chưa tắm rửa.
11 Mọi nơi trở nên im lặng.
Cơ hồ ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người kia. Cũng không phải bởi vì thân pháp nhanh đến nỗi làm người ta choáng váng, mà là động tác lúc tấn công đối thủ.
12 Đêm.
Khách *** Phúc Thọ.
Trong buổi tối này, luôn thích uống một vò rượu. Đáng tiếc khuynh đàn ẩm chi, khó biết được mùi vị. Dựa vào hành lang, bất quá lâu ngày, cái bình ôm trong ngực cũng mất đi nhiệt độ.
13 Ta quay đầu lại nhìn hắn, rất có mong muốn giết người diệt khẩu vì bị đùa giỡn. Nhưng dù sao cũng hơn bọn đạo chích giang hồ, thanh liêm mới là cử chỉ sáng suốt.
14 Vừa có cảm giác tỉnh ngủ, phát hiện chính mình đã trở lại khách *** Phúc Thọ. Đêm trước tại khách *** Võ Xương xuôi tai nghe được đoạn mấu chốt, ta thế nhưng một chút cũng không nhớ được.
15 Tham gia đại hội anh hùng, nhất định phải tới Phụng Thiên.
Anh hùng tới Phụng Thiên rồi, nhất định sẽ trọ tại khách *** Phụng Thiên.
Thời gian này, anh hùng đại hội trước sau, bắc đẩu thái sơn trên giang hồ, đến nơi này rồi cũng chỉ là một trong nhiều khách nhân.
16 Tư Đồ Tuyết Thiên tiếp tục giới thiệu cho ta khách nhân khách ***.
“Người ngồi bàn kia là người của Nhưỡng Nguyệt sơn trang. Hay nói đúng hơn, là hài cốt còn lại của sơn trang.
17 Cùng với tiếng cười thanh thúy của Hậu Trì, chúng ta ba người, cùng với cách danh sĩ bắt chuyện với Hoa Di Kiếm đồng thời trợn mắt há hốc mồn.
Kỳ thật, mọi người ở đây đều kinh ngạc.
18 Anh hùng đại hội quả xứng với tên gọi, đều được anh hùng chốn võ lâm hoặc người tự nhận là anh hùng tôn sùng.
Không chỉ như vậy, còn có không ít ngành nghề nhờ vậy mà làm ăn phát đạt.
19 Song, khi nghe thấy khúc “Lai nghi”, ta vẫn thấy thật kỳ lại, tin tức này sao lại truyền ra ngoài.
Người biết Lâm Hiên Phượng qua đời ở Phượng Hoàng trúc lâm chỉ có ta và Hoa Di Kiếm.
20 Cơ Khang bách chiến bách thắng, hăng hái đạo lệ, quả thực chỉ thiếu chút nữa là nói các ngươi cùng lên mà đối phó với ta.
Có rất nhiêu nhân vật quan trọng muốn kiên trì mà không được.