1 An Triệt Nguyên nằm ở trong chăn, gắng sức mà co người lại, dược xuyên* trong tay đều bị cậu bóp nát, điện thoại di động để ở trên gối, nhìn vào thời gian, bạn cùng phòng lập tức sẽ tan học, trước lúc này cậu phải đem thuốc bôi hảo Hai ngày nay, cái loại cảnh tượng quỷ dị này của mình đã bị phát hiện ba lần.
2 “……” “……” Hai người quỷ dị giằng co. Về phương diện thị giác mà nói, Khang Thần bị trúng kích lực hiển nhiên so An Triệt Nguyên lớn hơn. Cho nên An Triệt Nguyên phản ứng trước —— “Hắc hắc, cái đó, anh thế nào ăn nhanh như vậy…” lại lộ ra cái nụ cười thật khó coi, rất 囧 mà cùng anh chào hỏi, suy nghĩ bây giờ biểu hiện tự nhiên một ít , hai người muốn đắp di chương địa ha ha một trận cũng liền đã qua.
3 “…Uy, anh có thể đi ra ngoài được không, anh mà ở đây sao tôi dọn dẹp được a. ” An Triệt Nguyên có chút tức giận nói, vừa xấu hổ lại 囧, theo thời gian trôi qua, cậu từ mới vừa khiếp sợ đến chết lặng cho tới bây giờ thì đã chẳng còn gì để mất, một lần trọng đại trong lòng đã vượt qua.
4 An Triệt Nguyên cảm giác phía sau thật đã tốt hơn nhiều, mặc dù sờ lên vẫn thấy một tiểu đoàn thịt phiền phức, nhưng là đã không phồng lên giống như trước, hơn nữa lại không đau, cũng không thấy ngứa.
5 Phòng vệ sinh đã thông báo sửa đã hơn một lần, không biết quản lý ký túc đã quên mất hay không, cư nhiên một mực vẫn không ai tới sửa. Sau đó chính là cân nhắc đến một ít hành động không thích hợp ở dưới ánh sáng mà tiến hành, vì vậy rất ăn ý là ai cũng không có lại đi báo cáo lại.
6 “A a a…… ư ưm ……” An Triệt Nguyên không khống chế được mà kêu to lên, hai tay vịn lấy vai Khang Thần, địa phương trần trụi kia đã bất tri bất giác ngẩng đầu lên, cậu liền vô thức mà dính chặt lấy Khang Thần, sợ bị anh nhìn thấy, rồi lại không nhịn được nghĩ muốn cọ cọ vào người anh.
7 Ở trong cái này tư thế mất thể diện này cảm thấy mỗi phút mỗi giây trôi qua thật dài đằng đẵng, An Triệt Nguyên tim đập như sấm, vô cùng khẩn trương, cái địa phương ở đằng trước kia vẫn hiên ngang đứng thẳng như cũ… Bây giờ phải làm sao đây… An Triệt Nguyên chán nản cam chịu, dù sao, ngay từ đầu mình trong mắt anh đã chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp rồi, giống như lúc này vậy, chắc là anh đã dự liệu được điều gì sẽ xảy ra, nhưng là… những thứ này đều không phải là tự mình muốn a… Cho đến bây giờ, khi đối mặt với niên trưởng, cậu cũng không biết như thế nào mở miệng mới có thể làm cho người nọ chú ý ở lâu ở trên người mình một chút, bây giờ thì sao, vô cùng mất mặt như thế, kích thích ánh mắt của niên trưởng, cả đời này cũng đừng có mà mong người nọ dùng ánh mắt bình thường mà nhìn mình nữa… Eh? Tay của ai đây? Trong lúc An Triệt Nguyên đang càng ngày càng chán nản, cảm giác được một đôi bàn tay nhẹ nhàng đem mình kéo lên, cậu lại trở về vị trí mới vừa nãy kia.
8 Ban đêm luôn có thể làm cho lòng người hoạt lạc, hơn nữa so ban ngày muốn cảm tính hơn rất nhiều. An Triệt Nguyên lăn lộn khó ngủ, lật người ngồi dậy, vò vò tóc, lại ảo não nằm vật xuống.
9 Ngày thứ hai, buổi sáng tỉnh lại, An Triệt Nguyên đột nhiên một chút cũng không muốn đi học, giờ học của thầy giáo dữ như quỷ thì sao chứ, một chút cũng không đáng giá bằng giờ được người bên cạnh ôm vào trong ngực mà tham luyến.
10 Một phần mảnh vải bị nhét vào bên trong, phía sau kéo thật dài một đoạn, đung đưa trên cái mông tựa như một cái đuôi vậy, An Triệt Nguyên khó chịu, cọ cọ quần ngủ, gì đó bên trong lại chảy ra.
11 Tâm viên ý mã(1) mà trôi qua hai tiết học, Khang Thần vốn là đang rất chăm chú nghe giảng, nhưng là thời điểm trông thấy giảng viên lấy bút viết mới phát hiện mình không có mang bút theo.
12 An Triệt Nguyên đang ngủ liền tỉnh dậy, đột nhiên cảm giác được hạ thân chợt lạnh , mở mắt ra chính là Khang Thần mặt nghiêm túc nhìn cậu. “Cậu thả lỏng ra một chút” Khang Thần nói, nhíu mày đưa vào ngón tay thứ năm, cứ tiếp tục như thế, có phải hay không sẽ đem toàn bộ cánh tay đưa vào đi, chẳng lẽ dễ dáng như vậy mà không trở ngại nào sao? An Triệt Nguyên nằm ở trên giường gương mặt đỏ hồng nhìn anh “Tôi… tôi từ từ sẽ chật lại thôi mà…” Khang Thần lắc đầu một cái, tiếc nuối mà than thở.