1 Editor: cuopbienmap
Cựu triều nằm giữa thị và phường, xây bao quanh bằng tường gạch, cửa được đặt ở tứ phương, cửa thành được gọi là “Hội” (phố xá), còn thổ ngữ nơi đây gọi hội thành “Hôi” (bụi), nên thành thử xuất hiện danh xưng Tây Hôi Môn (cổng bụi Tây), Đông Hôi Môn (cổng bụi đông).
2 Ban đêm Triệu Khải Mô không ngủ, ẩn mình sau cửa sổ, bình tĩnh giám thị. Quả nhiên vừa đến đêm khuya, cửa sổ tầng gác hàng xóm liền mở ra, một thân ảnh thấp bé như khỉ nhanh nhẹn nhảy lên bờ tường, nhẹ nhàng quen lối đến gần cây lê, hái lê xuống.
3 Đói bụng rồi tỉnh mộng vốn là chuyện thường xuyên xảy ra, ngoài nha môn, đại khái chắc cũng chỉ có mỗi mình Lý gia là một ngày chỉ ăn một bữa cơm, người nhà khác, người ta ai nấy cũng một ngày hai bữa.
4 Từ sau chuyện đả thương nhi tử Triệu Đề cử, hễ Quả nương ra sông giặt quần áo là lại gọi Lý Quả theo cùng, giám sát không cho cậu chạy loạn khắp nơi rồi gây chuyện thị phi.
5 Sau giờ ngọ, Lý Quả đang đứng ở chợ sau nhà phường, đây là thời điểm không buôn bán được gì, đột nhiên có người vỗ đầu cậu, lớn tiếng nói: “Tiểu Quả tử về mau đi, đại bá nhà ngươi đến kìa.
6 Liên tục nhiều ngày trời mưa to, đừng nói ruộng không có đậu mà nhặt, ngay cả thuyền đánh cá ngoài biển cũng không dám ra khơi, đương nhiên cũng không có cá linh tinh để kiếm về, mà người ra chợ bán cũng rất ít.
7 Mới vừa vào đông, có mấy nhà đã đốt lò sưởi cho người già sợ lạnh, khuê nữ mảnh mai, hài nhi sưởi ấm.
Một đêm đốt một chậu than củi, ban đêm còn có thể tăng thêm, nhà giàu có cũng chẳng bảo xem than củi đã cháy thành tro hết chưa, mà cứ sai người hầu bưng ra đổ ở góc nhà, nửa đêm lại đốt một chậu nữa.
8 Tới những ngày cuối năm, tri châu phát một đấu gạo, năm thước vải bố cho hộ nghèo nhất trong khu quản hạt. Quả gia thu được phần cứu trợ này, không chỉ nấu được chút cháo nóng chống chịu cái đói ngày đông lạnh lẽo, mà còn làm được hai bộ quần áo mới cho hai đưa nhỏ với thêm ba đôi giày.
9 Lối vào thông tới các tầng gác nằm đối diện với góc cây um tùm, trời liên tục mưa dầm, nước mưa từ khe hở rớt xuống, tưới ướt nhẹp cả bụi rậm.
Lý Quả đứng ở phía dưới ngước nhìn lên trên, cảm thấy tấm gỗ che chắn hình như bị dịch sang, tạo nên một khe hở không nhỏ, có thể là bị gió to thổi lệch.
10 Đêm trước Giao thừa, dòng người trên đường sôi lên sùng sục, nhóm hài tử hùng ngoài nha môn ôm bọc pháo nhỏ, đốt pháo đầy đường, tiếng pháo nổ đì đùng, tiếng nói cười ríu rít, náo nhiệt vô cùng.
11 (*ám chỉ một nhóm người)
Thời điểm Lý Nhị Côn còn chưa bị mất tích, hàng năm đi thuyền, thu nhập cũng tàm tạm, lúc Lý Quả lên tám, hắn đưa Lý Quả đi tư thục đọc sách, cũng học được nửa năm, vừa mới biết viết hai chữ Lý Quả thì không có tiền nộp học phí.
12 Đầu mùa hạ, trời nóng bức, Lý Quả cầm chiếu lên trên nóc nhà ngủ, trên trời đầy sao, gió mát thổi hiu hiu lùa qua tóc gần vành tai, song rất thoải mái.
13 Thang gỗ bị Quả nương mang đi, chuyển tới vào gian chứa đồ, Quả nương không cho Lý Quả trèo lên nóc nhà, leo lên tường, đặc biệt là leo lên mái hiên nhà người khác nữa.
14 Cuối mùa thu, trường học thả điền giả, cho đám học trò khổ bức phải về nhà giúp thu hoạch vụ mùa được nghỉ. Các thế hệ sau của quan phú gia đương nhiên không cần ra đồng làm việc, chẳng qua điền giả họ cũng có phần, thống nhất được nghỉ chung.
15 Thuyền nhỏ xuất phát, Lý Quả hỏi là muốn đi nơi nào, Tôn Tề Dân nói: “Bãi Lâm Liêu. ”
Bãi Lâm Liêu, ý nghĩa như tên, đây là một bãi biển, có điều cách chừng ba, bốn dặm, Lý Quả là một dã tử, từng tới đó chơi mấy lần rồi.
16 “Lý Quả đâu?”
Vương Kình dáng vẻ hung hăng, lớn tiếng kêu gào. Quả nương ôm Quả Muội, nhẹ giọng dỗ dành Quả Muội đang khóc.
Bọn người hầu chia ra, có kẻ đi vào nhà bếp, có kẻ vào phòng ngủ, còn có nhóm đi vào phòng chứa tạp vật.
17 Nhi tử nhà lão Hoàng hàng xóm gọi là A Hoàng, mẫu thân A Hoàng gọi là Hoàng thẩm. Lão hoàng vốn chạy phòng cho tửu quán ở Trường Nghi nhai, một ngày nọ có bốn, năm tên du thử du thực khu Hợp Kiều uống say khướt, đến tửu quán làm ầm ĩ.
18 Hộp gỗ trong thư phòng Triệu Khải Mô có một ít hòn đá nhỏ màu sắc rực rỡ, trông rất đẹp. Người khác xin hắn một cục, hắn cũng không nỡ cho. Thanh Phong có lần rửa hộp, đánh mất một cục, nghĩ còn có mười mấy cục như thế, Triệu Khải Mô hẳn sẽ không phát hiện ra, không ngờ lập tức bị phát hiện, bất đắc dĩ, Thanh Phong phải trở lại gần giếng, tìm cục đá đó về.
19 Vương Kình tại trường huyện bị một trận no đòn, đánh hắn chính là hai vị đồng môn hơn tuổi, lấy mộc bản đánh hắn bôm bốp. Vương đồng học thành tích thi cử kém không nói, còn hay trốn học, lại cả ở trong trường đánh nhau ẩu đả.
20 Tôn Tề Dân nhỏ nhất nhà nên bị gọi là Tiểu Tôn, trên hắn còn có một ca ca và ba tỷ tỷ. Đại ca lớn hơn hắn mười hai tuổi, từ nhỏ, Tôn Tề Dân đã chơi cùng các tỷ tỷ, bởi vậy tính tình ôn hòa vô hại.