1 Vốn là bình thường.
Bức tranh này mặc dù không phải là danh gia chi chỉ, nhưng là người vẽ nên nó đã dùng hết tâm mình.
Cho dù là người không hiểu thi họa, chẳng tốt phần tranh, cũng có thể hiểu một phần nào đó ‘ tình ‘ của người vẽ đối với người trong tranh.
2 Chúng tinh phủng nguyệt, là cảm giác như thế nào?
Cưỡng bức lợi dụ, là tình huống như thế nào?
Ngươi có cơ hội trải qua, hoặc đã từng tưởng tượng quá.
3 Sau đó Nguyệt kiếm nô lại nghĩ làm một người thông minh, thường thường mệnh không lâu.
Mà nàng chẳng biết là có nên cảm thấy mình thông minh quá hay không, khi tự biết mình nằm trong phạm vi những người thông minh đó, hơn nữa lại còn thuộc loại đặc biệt thông minh.
4 Tiểu lâu một đêm nghe xuân vũ.
“Ta ở Túy uyên các chờ ngươi, ngươi không cần tái lỡ hẹn, ta sẽ không chờ ngươi nữa đâu, nhớ kỹ. ”
Đây là ngày hôm qua, ngọc đường nói với hắn, hắn đặt ở trong lòng, hắn nói qua hắn sẽ không lỡ hẹn, nhưng hắn vẫn là lỡ hẹn.
5 Giống như lúc mới quen biết, ngươi vì tranh danh, đạo tam bảo, dẫn ta tới hãm không đảo, khoảnh khắc nhìn thấy ngươi, ta biết trong tâm của ta có hình bóng của ngươi, để lại dấu ấn của ngươi.
6 Trở lại Khai Phong Phủ, Bạch Ngọc Đường đã cảm thấy không khí có điểm không đúng.
Giống như ai cũng nhìn y, nhưng chỉ cần y chú ý tới, bọn họ lập tức quay đầu đi chỗ khác hoặc cúi đầu như không thấy, càng không ai nói một lời nào đi ngang qua y.
7 Nếu ngươi là một kẻ được hưởng mọi cưng chiều, ngươi sẽ trở thành người như thế nào?
Có phải hay không sẽ trở nên ngang ngược kiêu ngạo, vô lý.
Nếu ngươi là người được sinh ra trong một gia đình quyền cao thế trọng, mà trường bối của ngươi cũng chẳng phải là tấm gương gì tốt cho lắm, ngươi sẽ biến thành người như thế nào?
Cho nên, không ai cho rằng Bàng sủng là một người khiêm tốn.
8 Lúc Bạch Ngọc Đường trở lại khách điếm, Triển Chiêu cũng đã trở lại.
Bất quá, hắn không đi một mình, mà là đi cùng với Đinh nguyệt hoa trở về.
Trên bàn, bày điểm tâm tinh xảo , đó là Nguyệt hoa cố ý xuống bếp làm.
9 Hoa lau, trắng xoá một mảnh, gió thổi qua, tạo nên tầng tầng sóng, cuồn cuộn trắng xóa kéo về phía chân trời.
Ta, một thân áo trắng, đứng thẳng mình trong hoa lau đãng, vạt áo tung bay như hòa vào cùng hoa lau, mặc nó trôi giạt.
10 Yêu một người phải biểu đạt như thế nào ?
Người khác nhau sẽ có đáp án khác nhau.
Có một loại người sẽ không nói cái gì, chỉ biết yên lặng nhớ kỹ từng câu từng chữ ngươi nói.
11 Nếu ngươi đã từng bỏ lỡ hạnh phúc, đến khi hạnh phúc một lần nữa lại đến, ngươi sẽ không thể để nó vụt qua cho dù phải trả một cái giá đắt đỏ.
Diệp tô biết năm đó ở Giang Nam sơ ngộ Triển Chiêu, hắn liền đánh mất tâm.
12 Nhất chủng tương tư, lưỡng địa nhàn tình, chẳng lẽ là một loại tư vị.
Mỗi khi tuần phố trở về, tổng sẽ lơ đãng đi qua phòng Bạch Ngọc Đường, mỗi khi đưa tay ra muốn đẩy cửa vào nhưng cuối cùng lại vẫn chỉ đứng yên, cho dù hắn có đi vào thì đã làm được cái gì chứ, người đi – nhà trống, đồ tăng đổ vật tư nhân thôi.
13 Phong, gợi lên nhất trì xuân thủy.
Thanh sơn bạch vân, suối nước róc rách.
Lâm thủy mà đứng, bạch y nhất tập, một thanh họa ảnh.
Một bóng người màu xám từ đằng xa vội vã chạy đến.
14 Cục, chỉ cần là người bố trí, nó liền nhất định sẽ bị giải, chính là muốn giải cục thì đại giới phải trả thực không đoán được.
Bạch Ngọc Đường nhìn Bàng sủng vẻ mặt không cam lòng , trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
15 Trong phòng, không chiếu kính thai.
Bạch Ngọc Đường ngồi lẳng lặng, trên mặt không có một tia biểu tình, đột nhiên, mi y khẽ giật.
Họa ảnh, ra khỏi vỏ.
16 Hôn lễ của Triển Chiêu đích xác thực không tầm thường.
Sau khi Nguyệt kiếm nô làm rối, mọi người đều hy vọng hôn lễ có thể bình thường tiến hành xong, nhưng hoàng thái hậu lại đến đây.
17 Ngươi từng nghĩ tới gặp lại, không hẹn mà gặp nhau.
Triển Chiêu nghĩ tới, nhưng không nghĩ tới trong thời gian ngắn ngủi sẽ gặp lại Bạch Ngọc Đường.
18 Ngọn lửa bộc cháy hừng hực thiêu đốt, y một thân áo trắng, thong dong, bước vào, hóa điệp, bay lên trời.
Triệu trinh, thiên tử, một kẻ nắm trong tay hoàng quyền, giờ khắc này, hắn chân chính nắm được hết thảy.
19 Ba năm, vội vàng lại qua ba năm.
Đêm đó gió thổi qua thu trì, làm gợn lên từng vòng sóng, tâm hồ cũng gợn sóng.
Mỏng manh thu y ngăn không được cơn gió nhập thu, rượu trong tay đã lạnh đã tàn, tâm cũng thiếu.