1
Editor: Mai_kari
Lục Vân Phong xuống xe, từ bãi đỗ xe hướng thẳng tới cổng chính của khách sạn.
Khách sạn Vân Phong là khách sạn 4 sao, quy tắc phục vụ đúng chuẩn, có hai người gác cổng, mặc đồng phục màu lam nhạt viền vàng, găng tay trắng, luôn phục vụ khách hàng chuẩn bị bước vào rất đúng lúc.
2
Editor: Mai_kari
Sầm Thiếu Hiên dùng thang máy của nhân viên đến tầng ngầm, sau đó dùng đường dành cho nhân viên ra khỏi khách sạn, chậm rãi đi tới ký túc xá của nhân viên nằm ở phía sau.
3 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Khái niệm quản lý của Lục Vân Phong hoàn toàn theo phương thức khoa học, lúc này lập tức có thể đem đãi ngộ của từng nhân viên nói rõ lại không sót chữ nào: “Cậu thuộc Bộ phận quản lý của tập đoàn tổng bộ, hưởng thụ đãi ngộ phúc lợi giống các giám đốc của các khách sạn trực thuộc.
4
Editor: Mai_kari
Cuối tuần, Lục Vân Phong vẫn đang làm việc.
Tập đoàn quản lý khách sạn của anh có danh tiếng rất lớn trong nghề, hoạt động rất khuôn phép, thu phí cũng hợp lý, hoàn toàn có thể sánh ngang với các khách sạn nước ngoài, phí dụng quản lý lại chỉ có nửa phần so với các công ty nổi danh tương đương, bởi vậy những khách sạn đến nhờ anh làm quản lý rất nhiều.
5 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Đến tận khi ngồi vào ghế trong quán hải sản, trên mặt cậu vẫn còn nụ cười nhẹ.
6 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mai_kari
Ở chỗ này công tác nhiều tháng, Sầm Thiếu Hiên đã gây ra ảnh hưởng lớn tới các khách sạn cùng tập đoàn tổng bộ.
7
Editor: Mai_kari
Đang trong lúc nói chuyện cao hứng, một lẩu đầu cá cay được bưng lên, vài người bắt đầu cầm đũa, cao hứng bừng bừng nói: “Nào nào, mau ăn thôi.
8
Editor: Mai_kari
Lục Vân Phong bỗng nhiên nhớ tới thân phận lúc trước của cậu, lập tức có chút không được tự nhiên. Theo bản năng liền nói: “Đôi lúc thấy áp lực lớn, muốn thả lỏng chút thôi.
9
Editor: Mai_kari
Sáng hôm sau, Lục Vân Phong đúng giờ tới công ty, nhưng đã thấy Sầm Thiếu Hiên ở đó rồi. Hai người đứng trước thang máy đợi cửa, không khỏi nhìn nhau rồi cười.
10
Editor: Mai_kari
Lục Vân Phong chạy đi hỏi bác sĩ: “Hiện tại cậu ấy có thể về nhà được chưa?”
Bác sĩ cười gật đầu: “Có thể. Trong hai ngày tới để cho cậu ấy ngủ nhiều một chút, còn nữa, cố gắng tẩm bổ thân thể.
11
Editor: Mai_kari
Ngồi ở sofa xem TV được một lát, cậu lấy điện thoại ra bấm số điện thoại nhà.
Là mẹ cậu – Viên Chi Lan tiếp. Hồi lúc trước bà từng đóng vai chính trong các vở kịch nói, là một nữ diễn viên rất xinh đẹp, hiện tại đã về hưu, thỉnh thoảng có vài người bạn cũ đến chơi, mời bà làm khách mời đóng cặp trong kịch truyền hình, nhưng phần lớn thời gian thì thường ở nhà.
12
Editor: Mai_kari
Diệp Oanh theo quy củ nói với cậu: “Sầm tổng, danh thiếp của anh ngày mai sẽ có. Tạm thời anh chưa có thư ký riêng, nên công việc của anh sẽ do tôi phụ trách hỗ trợ, cho cả anh lẫn Lục tổng, nếu như có văn kiện nào cần phác thảo hoặc cần tôi hỗ trợ công tác cơ sở, anh cứ tự nhiên mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí.
13
Editor: Mai_kari
Lúc vào tới phòng thì cũng đã nửa đêm, Lục Vân Phong rất nhanh nhẹn, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: “Thiếu Hiên, cậu đói bụng không?”
Sầm Thiếu Hiên lắc đầu: “Không đói bụng.
14
Editor: Mai_kari
“‘Thiết diện ngọc hổ’ là gì vậy?”
Diệp Oanh đắc ý dào dạt nói: “Này, làm ơn đi, đừng nói hai người chưa ai biết đến cái này nha, cũng đâu phải suốt ngày ngồi trong văn phòng không đâu chứ? Biệt hiệu lừng lẫy lớn như vậy mà các anh cũng không biết sao? Sầm tổng từ khi đến tổng bộ đảm nhiệm chức quản lý, đi công tác kiểm tra từng khách sạn cùng lúc huấn luyện công nhân cho tới bây giờ đều không cười, hơn nữa yêu cầu đặc biệt nghiêm ngặt, cho nên công nhân đặt cho anh một biệt hiệu là ‘Thiết diện hổ’, sau đó một cô gái lại cho rằng biệt hiệu này không thích hợp với nét đẹp tuấn mỹ vang dội cổ kim của Sầm tổng, nên bỏ thêm chữ ‘Ngọc’ vào trong đó.
15
Editor: Mai_kari
Vừa vào văn phòng, Trần Hâm không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy Sầm Thiếu Hiên, sau đó ông lập tức nhiệt tình bắt tay với Lục Vân Phong: “Lục tổng, mời ngồi, mời ngồi.
16
Editor: Mai_kari
Đứng ở đó là một người đàn ông cỡ 40 tuổi, chiều cao trung bình, vóc người hơi gầy, mặc T-shirt màu trắng hàng hiệu, quần màu nhạt, tự tiếu phi tiếu nhìn cậu.
17
Editor: Mai_kari
Xe hơi nhanh chóng xuyên qua thành thị phồn hoa, hai bên đường tất cả đều là ánh đèn rực rỡ, khắp nơi đều tỏa ra một bầu không khí xa xỉ mê hoặc.
18
Editor: Mai_kari
Nắng gắt như lửa khiến cho người ta nóng đến mức không thở nổi.
Lục Vân Phong rất nghiêm túc cùng với Trần Hâm đi từ trên xuống dưới tham quan tòa cao ốc.
19
Editor: Mai_kari
Đang miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm mở ra, Lục Vân Phong mặc mày rạng rỡ đi ra liền lấy ly nước để trên tủ đầu giường của cậu mà uống.
20
Editor: Mai_kari
Lục Vân Phong hiểu được nên vuốt nhẹ tóc cậu, ôn nhu hỏi: “Em đi khỏi nhà bao lâu rồi?”
Sầm Thiếu Hiên trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng đáp: “Đã hơn một năm rồi.