1 Hình Hòa một mình lặng lẽ đi vào trong con hẻm nhỏ không người, những hạt mưa nhỏ lất phất rơi xuống trong đêm yên tĩnh.
“Có chút lạnh rồi đây…” Hình Hòa xốc xốc lại áo, rụt sâu cổ.
2 Chịu không nổi thỉnh cầu của Phi Nhiên, Hình Hòa nhận lời đưa hắn đến gặp Thước Mộng một lần.
Trong biệt thự của Úy Minh Tuyệt, Phi Nhiên và Thước Mộng đã lâu không gặp chỉ biết ôm nhau rơi nước mắt, nhìn Thước Mộng vốn đã mảnh dẻ nay lại càng trở nên gầy gò, trên người còn mang vết xăm tên của Úy Minh Tuyệt, Phi Nhiên liền hận không thể tự đánh mình một trận, làm anh trai, lại không thể bảo vệ được đứa em của mình, lại còn làm cho em chịu những sự hành hạ như vậy, thật sự là rất vô tích sự mà.
3 Vẻ mặt Phi Nhiên trở nên cảnh giác nhìn Úy Minh Tuyệt trước mắt. Ngày hôm qua mang nguyên bộ mặt đằng đằng sát khí, hôm nay lại chủ động đưa Thước Mộng về nhà, hơn nữa nhìn vẻ mặt hai người bọn họ, hình như còn có cái gì đó rất mờ ám.
4 Hình Hòa đứng bên cạnh đài phun nước, yên lặng nhìn nước trong hồ xáo động. Dân bản xứ tin rằng đài phun nước này chính là linh vật sẽ mang lại may mắn cho mọi người, đứng bên cạnh đài phun nước cầu nguyện, sẽ rất dễ thành hiện thực.
5 Hình Hòa với Phi Nhiên sau khi ăn cơm xong thì kéo nhau đến quán bar uống chút rượu, đến khuya mới trở lại nơi mình đang ở tạm.
Hình Hòa mở cửa phòng mình, đi vào, vừa muốn đóng cửa thì một người cũng sặc mùi rượu như mình lách vào trong, nhìn kĩ lại, thì ra là Y Đằng Tuấn Ngạn.
6 Trong tiếng ồn ào nhốn nháo của quán Bar, trong một phòng cách biệt, bao nhiêu tiếng ồn đều bị cánh cửa cách âm ngăn lại bên ngoài. Hình Hòa nốc cạn chất lỏng sặc sỡ trong li, nhìn người đàn ông đang uống rượu như điên bên cạnh mình.
7 Phi Nhiên cố hết sức đem Hình Hòa co quắp bên người đỡ vào phòng.
“Hô… May mắn là tôi còn nhớ rõ địa chỉ nhà cậu, nếu không hôm nay cậu chỉ có thể đến căn nhà rách của tôi thôi…” Phi Nhiên lẩm bẩm lầm bầm, đem khăn mặt vò nước ấm đưa cho Hình Hòa lau.
8 Ánh đèn rực rỡ, âm nhạc ầm ĩ, nam nữ trên sàn nhảy trong vũ trường điên cuồng nhảy nhót. Hình Hòa tùy tiện ngồi nghiêng người trên một cái ghế tại quầy bar, xuyên qua chiếc li sóng sánh chất lỏng màu làm, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của một người.
9 Đột nhiên, Phi Nhiên gục lên vai Hình Hòa, lặng lẽ rơi lệ. “Có đôi khi tôi nghĩ, nếu như lúc nhỏ không đối xử với Tiểu Mộng như vậy, em ấy có khi nào sẽ thích tôi không? Nhưng mà, bây giờ hối hận thì có ích gì nữa… Ngay cả tôi ở đây nhớ em ấy, vì em ấy mà khổ sở, nhưng mà trong lòng em ấy chỉ có duy nhất một mình Úy Minh Tuyệt…”
Hình Hòa vỗ nhẹ lưng Phi Nhiên, như dỗ trẻ con, trong mắt cũng tràn đầy ôn nhu: “Phi Nhiên, tôi đã nói rồi, cậu sao lại nghĩ như vậy, Thước Mộng không phải là người sẽ gắn liền sinh mệnh với cậu, cho nên mới không thích cậu.
10 Ngoài cửa sổ, bầu trời đen như một dải tơ lụa màu đen mềm mượt, Phi Nhiên nhìn thấy một ngôi sao, ánh trăng trốn ở trong những đám mây, phản phất như vì nhìn thấy chuyện xấu hổ mà đỏ mặt.
11 Úy Mình Tuyện cùng Thước Mộng làm lành rồi, hai người đã cởi bỏ được tất cả hiểu lầm, cũng chiếm được sự đồng ý của cha mẹ Thước Mộng, quang minh chính đại mà hẹn hò rồi.
12 “Phi Nhiên, chúng ta đến quán phía trước uống sinh tố nha!”
“Được, vừa hay cũng đang khát rồi. ” Phi Nhiêm mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh, để mặt cô kéo tay mình.
13 Phi Nhiên nhắm chặt hai mắt, run nhè nhẹ, hận bản thân tại sao lại không dám phản kháng. Nhưng mà tại sao, hình như còn có chút chờ mong?
Thật lâu, không có thêm bất cứ động tĩnh gì, Phi Nhiên nghi hoặc mở to hai mắt, khuôn mặt phóng to của Hình Hòa liền hiện ra trước mắt mình, hai mắt nhìn thẳng vào mình.
14 Úy Minh Tuyệt đau đầu nhìn Hình Hòa say khướt trước mặt. Thì ra chiếu cố người sau rượu lại vất vả như vậy, trước kia thật đúng là làm khổ Hình Hòa rồi.
15 Hình Hòa nằm ở trên giường, vừa hắt xì vừa ai oán nói: “Minh Tuyệt, Thước Mộng, thật sự là cám ơn hai người, hắt, hắt xì… Tôi bao nhiêu năm chưa từng bị bệnh, hắt xì hắt xì… Cảm tạ hai người làm cho tôi biết tư vị bệnh nặng là thế nào, hắt xì…”
Trong lòng Hình Hòa thật là phẫn hận, hai người bọn họ chạy đi ân ái thì cũng được đi, cứ thế mà vứt anh lại một mình trong phòng khách, nhưng lại vứt lên sàn đá cẩm thạch lạnh tanh.
16 Cuối tuần, Phi Nhiên đến nhà Thước Mộng thăm mẹ. Em quyết định đem Lưu Vân chính thức giới thiệu với mẹ. Thông qua mấy ngày tiếp xúc, đối với Lưu Vân không thể nói là yêu, nhưng mà cô ôn nhu chăm sóc, vừa lại có những đức tính của người phụ nữ truyền thống, cũng có những cá tính mạnh mẽ rất hài hòa.
17 Phi Nhiên thật sự là không có phản ứng sao? Thật ra không phải vậy.
Nhìn Hình Hòa thân mật chiếu cố Lâm Dạ, trong lòng Phi Nhiên liền cảm thấy mất mát không thể hiểu được.
18 “Anh Hình Hòa, hai người thật là chậm trễ nha ~” Thước Mộng cười xấu xa nhìn Hình Hòa cùng Lâm Dạ.
Lâm Dạ cúi đầu mỉm cười thẹn thùng, “Cam chịu” lời Thước Mộng nói, Hình Hòa cũng không giải thích, tay trái khẽ nắm lấy tay Lâm Dạ.
19 Đứng ở ga tàu, Phi Nhiên một tay kéo hành lí, một tay nắm lấy tay Lưu Vân, lưu luyến không nỡ nói lời từ biệt với người nhà.
Chung qui từ sau đêm kia, Phi Nhiên phát hiện mỗi tuần Hình Hòa đều rất tình cờ mang theo Lâm Dạ đến thăm mẹ em.
20 Chớp mắt, Phi Nhiên đã đến thành phố T hơn nửa năm rồi. Bởi vì chi nhánh công ti mới thành lập, đủ loại chuyện phát sinh cần giải quyết, mỗi ngày đều phải đến công ti rất sớm, tối khuya mới có thể về nhà.