1 Ta là một nam sủng Vô Diệm, nói thật, ta cũng không hiểu đây là ý gì, bọn họ đều nói ta là kẻ ngu, thật ra chỉ là do ta cái gì cũng không hiểu mà thôi.
2 "Đói. . . . . . đói quá. . . . . . " Người nằm trên đất phát ra một tiếng thở dài vô lực.
"Tại sao còn chưa đưa cơm tới đây? Đói bụng quá. . . . . .
3 "Y — Y — tỉnh tỉnh —" Vũ ôn nhu nhìn gương mặt Y còn đang say mộng.
"ưm. . . . . . để ta ngủ thêm một lát. . . . . . " Y để cho tay Vũ vuốt ve, thẳng đến khi cơn buồn ngủ qua đi.
4 "Nương tử, rời giường thôi. " Vũ thúc dục Y còn đang trong giấc ngủ.
"Chờ một chút. . . . . . " Sau một phút đồng hồ trôi qua.
"Đứng dậy ăn cơm trưa, con heo lười nhỏ ~" Vũ đành phải tiếp tục đánh thức Y còn đang ngủ say.
5 "Sao ngươi dám ngang nhiên ôm con ta vào trong ngực, còn không bỏ xuống. " Người trung niên kia hướng về phía Vũ gào thét.
"Phải không. . . . . . " Vũ âm trầm hỏi người vẫn còn đang gào thét.
6 "Ngươi. . . . . . hic. . . . . . Nói. . . . . . hic hic. Có thật không?" Y vừa khóc vừa hỏi Vũ.
"Thật, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, cho dù ngươi không quan tâm ta, ta cũng sẽ không buông ngươi ra.
7 Hiện tại cuộc sống của Y đều trôi qua rất sung sướng, hơn nữa duỗi tay ra liền có người mặc giúp y phục, cơm dâng tới miệng. Ngay cả đến nhà xí đều bị Vũ ôm đi, thậm chí ngay cả giường cũng không cho xuống.
8 "Đại phu, chuyện này là thế nào??" Vũ lo lắng nhìn Y vẫn còn đang hôn mê. Từ khi cứu Y trở về, Y vẫn chưa từng tỉnh lại.
"Hắn bị người đả thương bụng, vì bảo vệ hài tử trong bụng, khiến cổ độc trong cơ thể Y mất đi khống chế, khiến nó chạy tán loạn trên người Y, hiện nay do tác động của cổ độc, mới lâm vào trạng thái ngủ say.
9 "Hắn hiện tại thế nào rồi. " Vũ dần dần hồi phục lại bản tính của Đế Vương lạnh lùng, lãnh khốc uy nghiêm.
"Ta đã cho hắn uống thuốc, hiện tại bệnh đã được khống chế, chỉ cần dùng dược trị liệu trong nửa tháng, sẽ không gặp nguy hiểm.
10 Rất nhanh, đoàn người đi sâu vào trong rừng, tìm kiếm gian nhà của người quen An Tu.
Đoàn người mất một đoạn đường khá dài, không ngoài mong đợi đã nhìn thấy một ngôi nhà nhỏ trước mặt.
11 Nghe nói——có một vị thần tiên mỹ lệ sinh sống ở Miêu Cương. Có thuật chữa cổ tuyệt dịu.
Nghe nói—— vị thần tiên này có đôi mắt xanh thẳm hoàn toàn khác với con người trần tục, có màu trắng.
12 Tu ở trong thôn mấy ngày, sau đó bắt đầu lên đường đến Kinh Thành. Y cũng đi cùng. Vào ngày rời đi, tất cả mọi người trong thôn đều ra ngoài tiễn Y. .
13 Hoàng cung.
Dưới sự hướng dẫn của Viên Giáng Ảnh, vượt qua tầng tầng lớp lớp canh giữ nghiêm ngặt, Bạch Tử Y cùng An tu đi đến Hiên Viên Điện. Mới vừa vào cửa liền thấy đoàn người hướng về phía Viên Giáng Ảnh quỳ xuống, Bạch Tử Y không để ý đến hành động của mọi người, đi thẳng về hướng Viên Giáng Vũ.
14 Hoàng cung, Hiên Viên Điện.
"Vi thần ra mắt Hoàng thượng, Hoàng thượng Vạn Tuế Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế!" Dưới bàn xử án thường luôn có một dãy thần tử đang quỳ, nhưng hiện giờ lại xuất hiện thêm Bạch Tử Y.
15 Cho đến một ngày, Y quyết định rời cung.
"Hoàng thượng, vi thần vô năng, không giúp được gì cho hoàng thượng, hi vọng Hoàng thượng có thể bãi nhiệm chức vị của ta, để cho người có tài làm ngự y.
16 Kinh Thành vừa mở một y quán, mỗi ngày đều cực kỳ náo nhiệt, bởi vì y quán này mở ra nhằm khám chữa bệnh miễn phí, đại phu cũng thường xuyên khám bệnh từ thiện, mọi người có bệnh đều lục tục đi đến.
17 "Ta hỏi này, có phải mấy ngày nay ngươi ngủ không ngon giấc có đúng không a. " An Tu chịu không nổi áp lực của mọi người, liền bắt đầu hỏi Y.
"A. .
18 Y nằm ở trên giường, vươn một cánh tay trắng như ngọc, gắt gao che mắt, sợ bị Vũ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng, không phải mình đã tha thứ rồi sao? Sao vẫn cảm thấy không cam lòng.